Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

"Lời mẹ dặn con gái trước khi lấy chồng"

http://tintuc.timnhanh.com.vn/doi-song/gia-dinh/20121217/35ACD9E2.htm

Những lời dặn dò ý nghĩa chan chứa tình thương của người mẹ lo lắng cho cô con gái sắp xuất giá đang được chia sẻ rộng rãi trên các trang mạng xã hội và diễn đàn. Bằng tất cả kinh nghiệm, tình thương và sự lo lắng cho cô con gái bé bỏng sắp phải tự mình bươn trải cuộc sống, người mẹ đã dặn dò con gái từng chi tiết nhỏ nhặt. Việc nhà thu vén ra sao, ứng xử với chồng như thế nào, dạy con thế nào cho tốt…, dường như người mẹ đã nhìn thấy trước tất cả khó khăn mà con gái yêu quý sẽ phải đương đầu.

Lời mẹ dặn con gái trước khi đi lấy chồng được lan truyền trên mạng


Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.

Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi, anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.

Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.

Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?

Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.

Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ dang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.

Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: “Tôi đang nuôi cô đấy.”

Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.

Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc mà con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”, vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.

Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được? Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.

Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.

Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.

Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?

Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.

Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”, lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.

Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.

Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.

Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả.

Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày.

Lời khuyên của người mẹ hiểu biết gây sốt cộng đồng mạng

Không ai biết tác giả thực sự của "lời mẹ dặn trước khi đi lấy chồng", chỉ biết rằng nó bắt đầu xuất hiện và được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội Facebook từ khoảng cuối tháng 2 năm nay và ngay lập tức nhận được hàng trăm lượt like. Đa số cư dân mạng đều bày tỏ sự xúc động khi đọc được những lời khuyên từng trải của người mẹ hiểu biết.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Đàn bà thông minh có thật sự thú vị?

http://vn.nang.yahoo.com/n-b-th-ng-minh-c-th-t-053100456.html


Đã qua rồi cái thời phụ nữ ngoan ngoãn và khờ khạo được cánh đàn ông tôn vinh là "nữ hoàng hậu phương". Giờ đây họ kháo nhau, phụ nữ thông minh mới là hậu phương vững chắc, bởi thời buổi này không thể chỉ dựa vào mỗi vào cái đầu của đàn ông mà rất cần thêm bộ não của đàn bà hỗ trợ từ nhà đến công ty. Đặc biệt, phụ nữ thông minh mới có khả năng ban phát cuộc sống thú vị. 


Nhưng có thực sự là sống với phụ nữ thông minh sẽ thú vị?
Cái hay của nàng thông minh là nàng luôn bảo “Chỉ cần tình yêu thôi”, nhưng không đàn ông nào ở bên cạnh nàng chỉ trao tặng tình yêu, tất cả đều ép mình vươn lên để trở thành người đàn ông đẳng cấp nhất, đủ khả năng dành cho nàng những thứ xa xỉ nhất.

Thông minh = Quyến rũ?
Có thời, trên bàn nhậu, cánh đàn ông kháo nhau rằng, đàn bà tuyệt vời nhất là loại "3N". Nghĩa là “ngoan một chút, ngu một chút, ngon một  chút”! Đừng đẹp quá, đừng khó chiều quá, đặc biệt đừng thông minh quá.
Nhưng thời đó đã qua rồi. Cánh đàn ông đi Tây đi Ta ngày càng  nhiều, phát hiện ra loại “gái ngoan” ấy chỉ phù hợp với các anh trai an phận, ngày hai bữa cắp cặp công sở, chẳng nhiều lo lắng nhưng cũng  chẳng thể vang danh với núi sông. Còn những chàng tự hào mình là đàn ông hiện đại, thành đạt, “đầu đội trời, chân đạp đất” có trăm công ngàn  việc phải âu lo. Việc cắp theo một cô tuy ngoan, ngon, và được khuyến mại thêm chữ “ngu” thật mệt mỏi, bởi họ đâu chỉ cần đàn bà làm người  tình, họ còn cần người biết làm tri kỷ, làm đối tác, làm giàu cho họ trên cả thương trường lẫn tình trường.

Và thời kỳ đàn bà thông minh lên ngôi. Slogan “Thông minh = Quyến rũ” trở nên phổ biến, những phụ nữ “độc lập – tự tin – thông minh” bỗng hóa thành hàng “hot”. Trên các phương tiện truyền thông, đa số đàn ông (đặc biệt là đàn ông thành đạt, nổi tiếng) đều thi nhau phát biểu "tôi dễ bị chinh phục bởi phụ nữ thông minh", hoặc "phụ nữ thông minh mới có khả năng đối thoại với tôi". 

Có vẻ đàn ông nhận ra, thợ săn thiện chiến không phải loại thợ săn những con mồi ngoan ngoãn, ngu ngốc, dễ dàng chui vào bẫy. Đàn bà thông  minh như con thú hoang, tinh ranh, vờ chui vào bẫy rồi lại chui ra, kéo dài cuộc chinh phục, đẩy cuộc đi săn của đàn ông thành thú vui vừa thách thức, vừa ngọt ngào.

Sống với đàn bà thông minh, đàn ông mới thấy mình thật giá trị, bởi  chỉ có đàn ông bản lĩnh mới chinh phục được những con mồi lão luyện như thế. Những con mồi giỏi tạo ra nhiều cảm hứng chăn gối, giỏi làm nhẹ áp lực tài chính, giỏi quán xuyến việc gia đình, đặc biệt con mồi ít đòi hỏi đàn ông phải chăm sóc, chiều  chuộng như đứa trẻ lên 03. Thợ săn, vì thế, thấy nhẹ nhõm.

Nhưng sống với đàn bà thông minh có thực sự thú vị và dễ chịu như đàn ông tưởng? Hay nàng là con dao hai lưỡi, rất dễ làm đứt tay kẻ thợ  săn?

Nàng thông minh, chàng mệt mỏi
Sống với đàn bà thông minh có thích không? Thích quá đi chứ. Nàng có thể kéo dài cuộc trò chuyện đến vài giờ mà đàn ông vẫn muốn nghe. Nàng đi nhiều, hiểu lắm, đọc nhiều sách, trải nghiệm vô kể, nên câu chuyện của nàng không dừng lại ở căn nhà, cái bếp. Đàn ông có thể tìm được người “chém gió” từ các chính sách của Obama, đến chiến sự biển Đông, từ chuyện đá bóng đến chơi tenis, từ ngôi sao Holywood đến  The Voice Việt Nam. Bên cạnh nàng, đàn ông được chia sẻ, được mở mang kiến thức mỗi ngày, thấy như nói chuyện với thằng bạn thân trong hình hài của một phụ nữ thanh lịch.

Nhưng khổ cho chàng, bởi để sống với nàng dài lâu thì câu chuyện cứ phải thú vị mãi. Mà vốn tích lũy trong từ điển kiến thức của chàng thì có giới hạn, nhiều khi mới nói với nhau vài ba lần, chàng đã ngậm tăm chẳng còn biết phản biện thế nào trước hàng loạt câu hỏi và những thông tin  cứ liên tục "update" của nàng. Anh bạn tôi lấy phải một nàng thông minh đã tâm sự rằng: “Nàng giống Facebook, update thông tin mới liên tục.  Nhưng  khổ nỗi, nếu Facebook người ta chỉ cần comment hay like cái gì mình biết, thì với Facebook sống này, bạn phải like và comment tất tật.  Ấy là chưa kể đến việc các comment của tớ còn phải trí tuệ, hóm hỉnh, nếu không muốn nàng cười khẩy sau lưng”.

Đàn bà thông minh thú vị  bởi nàng chẳng bao giờ đặt áp lực tài chính lên đàn ông. Nàng kiếm được tiền, tự mua được tài sản, tự sắm sửa những thứ yêu thích cho bản  thân. Nàng cũng chẳng bao giờ đòi hỏi chàng phải là đại gia, phải mua cho nàng L.V hay Gucci, chẳng đòi nhà cũng chẳng nhắc việc mua xe,  không mảy may vặn vẹo chuyện lương bổng hay lục lụi túi áo chỉ để "vét" vài đồng bạc lẻ chưa “cống nộp”. 

Sống như thế, đàn ông đáng ra phải rất thoải mái. Cớ  sao họ lại than phiền cảm thấy áp lực? Đơn giản vì đàn ông tự cảm thấy nhỏ bé trước nàng, trước hàng loạt những đàn ông  khác vây quanh cuộc sống của nàng. Cái hay của nàng thông minh là nàng luôn bảo “Chỉ cần tình yêu thôi”, nhưng không đàn ông nào ở bên  cạnh nàng chỉ trao tặng tình yêu, tất cả đều ép mình vươn lên để trở thành người đàn ông đẳng cấp nhất, đủ khả năng dành cho nàng những thứ  xa xỉ nhất. Vậy thì sự mệt mỏi này, áp lực này là lỗi của đàn ông, nàng vô can!

Đàn bà thông minh hấp dẫn bởi  nàng không van xin tình yêu. Nàng không quỵ lụy hay chèo kéo khi cuộc tình chấm dứt. Nàng cũng không dùng nước mắt, không đem pháp lý hay trách nhiệm ra làm cái thòng lòng giữ đàn ông ở lại. Như thế thì nhẹ nhõm cho đàn ông quá còn gì? Nhưng bước ra khỏi cánh cửa của nàng thông minh, đàn ông lại thường tức tối tìm cách quay trở lại. 

Bởi chàng không chịu nổi thực tế phũ phàng, rằng con mồi "ngon lành" kia nhanh chóng hẹn hò với hàng tá thợ săn khác mà không mảy mayđau khổ! Nàng thông minh nên nàng biết cách không làm mình mất giá khi chia tay, thậm chí “giá” của nàng còn cao hơn trước. Thế nên đàn ông rời bỏ nàng thường có cảm giác đau đớn, như thể trót bán vàng lúc giá 22 mà giờ đây nó đã lên thẳng 47.

Nàng thông minh biết rõ, thói đời, người ta thường không nhớ những gì mình đã có, mà lại đau vì những khoản lãi chưa hình thành bị mất đi, nên nàng có cách hành hạ đàn ông rất riêng,chứ không dại dột như đám gái "3N",vội vã khóc than hay rủa xả đàn ông từ Facebook đến blog, chỉ xấu chàng hổ thiếp.

Sống với nàng thông minh tuyệt vời không? Tôi vẫn tin đàn bà thông minh tuyệt vời lắm. Chỉ là món quà này không dành cho những anh chàng  yếu tim hay nhút nhát. Bởi đàn bà thông minh vốn là chiếc cúp vàng im lặng đầy thử thách, mà đương nhiên rồi, cúp vàng thì chỉ ngoan ngoãn nằm trong tay của các nhà vô địch! 




Vy Vân (Na Media)

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Hai ơi!

http://vn.news.yahoo.com/hai-231600609.html






Minh họa: Nguyễn Thanh

 - Mày làm tụi tao lo quá! Cả bốn năm vùi đầu kinh sử chỉ mong chờ cái ngày vinh quy bái tổ, thế mà lại đổ bệnh đúng giờ lành ghê! - Nhỏ bạn thân đánh tiếng khi tiến lại gần giường nó đang nằm.
- Tao xin lỗi, tao cũng đâu cố ý! - Nó trả lời cách yếu ớt để mong bạn thương cho con bệnh mà xí xóa cho nó.
- Thôi được rồi, không cần đóng vai nhõng nhẽo công chúa ở đây, không ai trách mày đâu mà lo! Chỉ cần mày nghỉ ngơi cho khỏe lại là được rồi!
Nó nhìn bạn cười tít mắt vẻ hối lỗi:
- Mà nè, Hai tao đâu rồi, ảnh không vô thăm tao hả, có ai điện thông báo giúp tao chưa?
Nhỏ bạn nhìn nó bối rối, giọng lạc đi:
- Ừ… à, thông báo rồi, nhưng giờ ảnh không đến được, có tụi tao lo rồi mà!
Nó thấy lòng bất an khi nhìn thấy thái độ khác lạ của nhỏ bạn:
- Không đâu, Hai tao dù có bận đến cỡ nào cũng không bao giờ bỏ mặc lúc tao đang ốm. Mày nói thiệt đi, Hai tao đâu. Nếu không nói, tao tự đi tìm một mình!
Nói là làm, nó đang tính giật phăng cái kim tiêm truyền nước trên tay thì nhỏ bạn cản lại kịp thời:
- Mày thôi đi, đang lúc ốm o thế này mà đi tìm ai, mà có tìm cũng không được. Hai mày… bị tai nạn ở công trường và không may đã qua đời rồi! Nghe mấy công nhân nói anh mày cố gắng làm cho xong việc để kịp tới dự lễ tốt nghiệp, không ngờ…
Lần này thì nó giật phăng luôn cái kim truyền nước và bật nhanh xuống giường khiến nhỏ bạn không kịp trở tay. Nó bước lùi ra xa nhỏ bạn, khuôn mặt tức tối, nói như quát:
- Im đi! Mày nói dối, Hai tao không thể thế được! Tao phải đi tìm Hai tao!
Chưa dứt hết câu nói, nó đã toan chạy tới cửa và lao nhanh ra hành lang bệnh viện, nhỏ bạn chạy theo rồi thấy nó chạy loạng choạng và nằm vật ra trên hành lang, máu từ trên tay nó chảy nhỏ giọt, bệnh viện lại một phen nhốn nháo đưa nó lại phòng bệnh.
oOo
Nó là trẻ mồ côi và anh Hai là người thân duy nhất của nó.
Ngày đó, Hai đã cưu mang khi nó là đứa trẻ mồ côi vất vưởng ngoài đường. Ban đầu, hai anh em nó cũng khốn đốn, lao đao với cái ăn, cái ở và cái mặc lắm! Sau mấy tháng chịu cảnh ngủ bờ ăn bụi, Hai và nó cũng dành dụm được một ít tiền để thuê lại một phòng trọ tồi tàn và lụp xụp. Cuộc sống túng quẫn khiến nó - khi đó là một con bé vừa đến tuổi đến trường - suốt ngày than trách và nó muốn được đi học như chúng bạn!
Anh Hai cố dỗ dành nó và hứa sẽ cho nó được đến trường như những đứa trẻ khác. Nó cười hớn hở nhai ngấu nghiến cái bánh bao nguội Hai đưa cho. Nó đâu biết rằng, cả đêm hôm ấy, anh Hai nó thức trằn trọc suy nghĩ cách để cho nó một tương lai tươi sáng hơn. Kể từ lúc ấy, ngày nào Hai cũng ra khỏi nhà thiệt sớm để làm việc, tới tận nửa đêm mới mò về đến nhà trong bộ quần áo dây bẩn và bốc lên đủ thứ mùi của cuộc sống. Thế mà Hai vẫn luôn nở nụ cười lạc quan, đối xử nhẹ nhàng với nó, luôn dành cho nó những điều tốt đẹp nhất, những món ăn ngon nhất, những bộ quần áo tinh tươm nhất trong khả năng Hai có thể lo cho nó.
Tình cảm hai anh em nó sẽ mãi ấm áp nếu như nó cứ mãi nhỏ bé như thế, lúc nó chỉ là con bé vô tư vô lo. Từ lúc nó bước chân vào cổng trường cấp 3, nó bắt gặp những ánh nhìn thương hại và dè chừng mà bạn bè dành cho nó. Chúng bạn cứ trêu ghẹo nó có ông anh nhặt rác. Ở cái tuổi đang hình thành nhân cách và dễ bị kích động, nó cảm thấy bị tổn thương và nhục nhã ê chề. Chuyện kéo dài liên tục trong mấy tháng đầu khiến nó dần trở nên lầm lì, ít nói và khép kín chung quanh, ngay cả với Hai.
Một buổi tối, nó không tài nào tập trung vào bài vở, đầu óc nó cứ quay mòng mòng với cái ý định sẽ nói với Hai. Lúc Hai tắm rửa xong thì cũng tầm nửa đêm. Hai thấy nó thức khuya mới bảo nó lên giường ngủ. Nó quay nhìn Hai ngập ngừng:
- Hai nè, hay là… hay là Hai nghỉ làm thêm buổi tối có được không Hai?
- Công việc đang tốt, nghỉ làm lấy tiền đâu cho Út ăn học, Út nói gì kỳ vậy? - Hai nhìn nó cười khó hiểu.
- Nhưng mà bộ hết nghề rồi sao Hai không chọn lại chọn chi cái nghề quét rác cho cực khổ?
- Út này, Hai không thấy cực đâu! Út đừng xem thường nghề này, chính nó giúp anh em mình có ngày hôm nay đó. Út được đến trường, chịu cực một xíu để sau này tương lai anh em mình sẽ tốt hơn!
- Thì Út sẽ làm thêm gì đó, Út cũng lớn rồi, cho Út đi làm phụ Hai, Hai bỏ nghề đó nghen! - Nó nói như van lơn.
- Không được, Út chỉ có nhiệm vụ học cho tốt là được. Út ốm yếu thế kia thì làm được gì! Không lôi thôi chuyện này nữa. Việc kiếm tiền thì dành cho Hai! - Anh Hai nghiêm mặt răn đe nó.
- Hai không nghỉ làm cái nghề dơ bẩn đó thì… thì Út chuyển vô trường nội trú luôn, Út ghét Hai làm cái nghề đó! Hai không biết là bạn bè ngày ngày vẫn cười vô mặt hai anh em mình hả? - Nó bỗng thốt nguyên một tràng những suy nghĩ trong đầu mà không kịp kìm nén cảm xúc như bấy lâu nay nó đã làm.
Hai đứng bất động nhìn nó. Nó biết là mình đã nói quá lời nhưng nó cũng không biết nên làm gì, cúi gằm mặt vào cuốn tập trên bàn, cây bút mực nằm run rẩy trong tay nó. Không gian ấm cúng ngày nào giờ nhường chỗ cho sự im lặng. Hai bước đến khung cửa sổ nhìn ra khoảng không tối tăm trước mặt, nén tiếng thở dài:
- Hai biết rồi, ngày mai Hai sẽ làm thủ tục cho Út chuyển sang trường nội trú, công việc Hai không bỏ được. Cuối tuần Hai sẽ vào thăm Út một lần, ở trong đó nhớ học hành cho tử tế và… đừng lo cho Hai!
Nó ngồi co cụm lại một góc bàn, lòng chợt thấy hối hận vì những câu nói nó vừa thốt ra trong lúc tức giận. Mặt không dám ngước nhìn Hai, nó nói lí nhí trong miệng như sợ ai nghe thấy:
- Hai à… Út… không cố ý, chỉ là… Chỉ là lũ bạn Út, chúng chê nhà mình nghèo, chúng nói tiền mình là nhặt từ rác rưởi…
- Hai hiểu mà, những đứa trẻ đang lớn như Út chưa hiểu được giá trị của việc kiếm ra đồng tiền đâu. Sau này Út sẽ hiểu vì sao Hai không thể bỏ nghề này…
Màn đêm yên tĩnh bị đánh thức bởi tiếng còi tàu nửa đêm vừa chạy qua, và hình như Hai nghe được loáng thoáng giọng nói của nó: “Út xin lỗi!”. Trong căn phòng trọ chật hẹp, có hai con người thao thức suốt đêm đến tận sáng.
Sau đêm đó, nó chính thức xa Hai, bắt đầu cuộc sống với môi trường mới, những người bạn mới và dường như cái quá khứ kia đã bị chôn vùi. Nó trở nên tự tin hơn và thích thú với điều này. Hàng tuần, anh Hai vẫn đến trường thăm và dúi vào tay nó những đồng tiền nhăn nhó dù đã được anh Hai cả đêm ngồi ủi lại những nếp gấp lâu ngày in hằn lên tờ tiền. Mỗi lần gặp nhau, nó chỉ dám đứng nói với Hai dăm câu hỏi thăm rồi viện lý do học hành, nó hi vọng không ai bắt gặp anh Hai trong tình cảnh này. Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của nó, Hai lặng lẽ ra về.
Ngay hôm sau, nó trở thành tâm điểm chú ý của trường. Cái quá khứ nó đang cố che giấu nay bỗng bị loan truyền khắp trường, nó có cảm tưởng hàng nghìn ánh mắt đang nhìn nó xoi mói, khinh miệt. Nó lại sống trong nỗi hoang mang và khủng hoảng tột độ.
Hôm nay ngày cuối tuần, Hai xin nghỉ nguyên cả ngày vì hôm nay đúng sinh nhật của nó. Đứng cách cổng trường khoảng 100 mét như quy ước trước giờ của hai anh em, Hai vân vê hộp bánh kem cùng món quà nhỏ xinh mà tưởng tượng ra khuôn mặt rạng rỡ của nó khi nhận quà. Trễ hẹn nửa tiếng, Hai bỗng thấy cồn cào trong lòng và bước nhanh về phía cổng trường mà quên mất mình đang vượt qua ranh giới cho phép.
Cánh cửa mở ra, Hai đứng sững trước cảnh tượng hiện ra trước mặt mình. Nó đang nằm sóng soài trên sàn nhà loang lổ máu từ cổ tay nhỏ bé của nó, hơi thở thoi thóp. Hai bế thốc nó thật nhanh và đưa nó đến bệnh viện, nó thiếp đi trong lòng Hai.
Mùi thuốc ê-te xông lên nồng nặc từ phòng bệnh khiến nó tỉnh dậy sau hai ngày bất tỉnh. Nó thực hiện động tác cựa mình một cách khó khăn, vết thương nơi cổ tay làm nó đau nhức. Nó rùng mình nhớ lại hành động nông nổi trong phút rồ dại của mình. Quay đầu nhìn sang bên kia giường, nó hốt hoảng khi người nằm trên đó chính là Hai. Nó đang tự hỏi chuyện gì đã xảy với Hai thì cô y tá bước vô, vẻ hiền từ nhưng cũng thật nghiêm nghị khi nhìn nó và nói:
- Cô bé nên biết ơn anh trai mình đi, nếu không có anh tiếp máu kịp thời thì e tính mạng cô bé cũng khó cứu chữa, mất máu quá nhiều!
Hai hàng nước mắt cay đắng chực trào, nó nhìn thân hình gầy còm của Hai nghẹn ngào…
oOo
- Hai ơi, sáng nay khi thấy Hai chở Út đến trường, mấy cô bạn đứa nào cũng xuýt xoa khen Hai đẹp trai đó nghen!
- Hai đẹp trai lâu rồi mà Út không biết hả? - Hai hùa theo.
- Ừ ha, sao Út không biết ta? - Bộ mặt ra vẻ ngây ngô của nó khiến Hai bất giác bụm miệng cười sặc sụa.
- Giờ Út là sinh viên rồi, Út mới xin làm phục vụ ở nhà hàng gần trường, Hai cho Út đi làm nghen! Còn Hai thì sẽ bớt việc làm thêm buổi tối và đăng ký một lớp học nghề, Hai nhé!
- Giờ là người lớn rồi nên không cần Hai chăm sóc nữa chứ gì? - Giọng Hai giả vờ giận dỗi.
Nó chạy đến sau lưng Hai, hai tay đặt lên đôi vai xương xẩu của Hai rồi làm động tác xoa bóp.
- Hai này, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo quá hà! Hai phải tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình chứ, Út biết là Hai thích làm kỹ sư xây dựng mà. Hai còn trẻ, Hai đừng sống vì người khác mãi như vậy có được không? Hai hãy sống cho Hai ấy! Lúc nhỏ, Út còn chưa hiểu biết và cũng không đủ khả năng tự lập, giờ thì khác rồi, đã đến lúc Hai dừng bước giang hồ rồi!
- Nhưng mà Hai…
- Không nhưng nhị gì hết - giọng nó bỗng nhẹ nhàng - Hai có biết là Út chỉ mơ ước sau này Út được sống chung với Hai trong căn nhà đẹp thiệt đẹp có một không hai do Hai thiết kế đó!
- Bộ… Út không định lấy chồng hay sao mà đòi ở chung với Hai hoài vậy, haha! - Hai chế giọng bông đùa.
- Ở với Hai là sướng nhất, Út hổng lấy ai hết! Út sẽ bám víu Hai suốt đời luôn!
- Ủa, mà sao Út biết Hai thích xây dựng? - Hai nhìn nó thắc mắc.
- Bắc thang lên hỏi ông trời, Út không hiểu Hai lấy ai hiểu được, hì hì! - Nó nở nụ cười tinh quái!
Không gian căn phòng trọ lại rộn ràng tiếng cười đùa của hai anh em…
oOo
Tiếng cười đùa ngày nào bỗng vang vọng trong tiềm thức của nó rõ từng chút một như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Nó không muốn thức dậy lúc này, cố nhắm nghiền đôi mắt lại hi vọng tìm lại khoảng trời bình yên của Hai và nó. Bên ngoài hành lang, người ta đang rì rầm nói chuyện về anh em nó. Họ nói thằng Hai hôm nay vui như tết, tay làm mà cái miệng không ngớt khoe có cô em giỏi giang nay tốt nghiệp thủ khoa.
- Nếu tôi không bất cẩn để sai vị trí thì lô hàng ấy đâu có rơi trúng người thằng Hai - Giọng nói đặc khàn của người đàn ông trung niên đang mặc cảm với tội lỗi.
- Thật tội, thằng Hai nó cố làm cho xong công việc và đang trên đường chuẩn bị đến gặp em nó đấy!
Nó lần bàn tay chạm nhẹ vào vết sẹo nơi cổ tay, nước mắt ràn rụa nơi khóe mi cay xè…
NGUYỄN ĐẶNG VÂN TUYỀN
(TP.HCM)

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

"Cho nhau" hết rồi thì còn gì thú vị nữa

http://vn.news.yahoo.com/cho-nhau-015800823.html

Đã nhiều cặp chia tay vì lý do giữ kín kẽ quá, yêu nhau mà không cho nắm tay, không cho hôn hít thì về ôm... gối còn sướng hơn. Nhưng nếu bạn "cho nhau" hết rồi thì chẳng còn điều gì thú vị nữa.

Tôi không phủ nhận trong tình yêu, chúng ta luôn có nhu cầu tiếp xúc về cơ thể: đầu tiên có thể là nắm tay, kế là hôn, ôm, và cuối cùng là quan hệ tình dục.

Tuy vậy, tình dục theo tôi chỉ là một phần gia vị của tình yêu, giống như ghen, giận hờn... Cho vừa đủ thì ngon ngọt, cho quá nhiều thì cảm thấy chán.

Đã nhiều cặp chia tay vì lý do giữ kín kẽ quá, yêu nhau mà không cho nắm tay, không cho hôn hít thì về ôm... gối còn sướng hơn. Nhưng nếu bạn "cho nhau" hết rồi thì chẳng còn điều gì thú vị nữa. Chúng ta luôn hào hứng với những điều mới mẻ. Nếu bạn biết hết tất cả về người yêu rồi, bạn còn hứng thú khám phá không?
Nhu cầu tình dục của nam và nữ thì đều như nhau. Ai cũng như ai thôi. Cái cần lưu tâm chính là những hậu quả sau đó.

Đừng lấy lý do sống theo phong cách Tây mà lý giải, bởi chúng ta đang sống ở Việt Nam, chịu ảnh hưởng bởi văn hóa Á Đông.

Ở các nước phương Tây, người ta dạy giáo dục giới tính cho các em từ khi còn nhỏ, mọi kiến thức về quan hệ tình dục an toàn đều được trang bị từ A tới Z.

Về mặt quan điểm, khi một người Tây đã quan hệ tình dục xong và chia tay, họ vẫn tìm được đối tượng mới, vì người đến sau không quan tâm chuyện trước đó.

Còn ở Việt Nam, ai dám chắc rằng tình yêu của mình sẽ không đổ vỡ? Ai dám chắc rằng người đến sau sẽ chấp nhận quá khứ của mình không?

Tôi không biết những trường hợp khác nhưng riêng bản thân tôi là con trai, bạn bè tôi cũng là con trai, khi được hỏi thì ai cũng trả lời là rất quan tâm đến trinh tiết của người mình yêu.

Từ phía chị em phụ nữ, nếu biết người yêu mình là kẻ "gieo tình khắp nơi", cũng sẽ không dám yêu.
Theo tôi, khi yêu nhau, những đụng chạm giới tính trong chừng mực hôn, ôm... là cần có. Nhưng để tiến đến quan hệ tình dục thì hãy cân nhắc kỹ lưỡng, đừng dễ dãi.

Hãy nhớ tình yêu có thể có tình dục, nhưng quan hệ tình dục chưa chắc đã có tình yêu.

.

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Vợ, tình nhân và hồng nhan tri kỷ

http://hieuminh.org/2012/10/07/vo-tinh-nhan-va-hong-nhan-tri-ky/


Một người có thể là tất cả?
HM Blog. Cô bạn gửi email đường link của bài viết “Đàn ông cần gì” trên VN Express, thấy hay hay. Tối CN đăng lại cho bà con tám.
Cô ấy có hỏi thêm, đàn ông các anh thích vợ, tình nhân hay hồng nhan tri kỷ. Tôi chịu không trả lời được. Đăng lên đây nhờ cả hai phái tìm ra câu trả lời thỏa đáng.

Điều làm đàn ông không chịu nổi đó là sự lảm nhảm của người vợ, nước mắt của người tình và sự hiểu lầm của hồng nhan tri kỷ. Đàn ông cả đời đi tìm không phải là vợ, cũng không phải là người tình mà là hồng nhan tri kỷ.

Thế nào là vợ? Là người con gái mà bạn tình nguyện giao cả gia tài cho cô ấy cất giữ. Thế nào là người tình? Là người con gái mà bạn hẹn hò vụng trộm với cô ấy và sợ vợ phát hiện. Thế nào là hồng nhan tri kỷ? Là người con gái mà bạn có thể nói với cô ấy tất cả mọi bí mật, kể cả điều mà bạn không thể nói được với vợ hay người tình.

Vợ là một sự ràng buộc, ràng buộc bạn không thể tùy tiện cặp bồ với một người con gái khác. Người tình là một sự bù đắp, bù đắp cho bạn những tình cảm mãnh liệt mà ở người vợ còn thiếu hoặc bạn không tìm được ở người vợ. Hồng nhan tri kỷ là sự chỉ rõ, chỉ rõ sự mê say trong trái tim bạn.

Vợ sống cùng bạn từng ngày, người tình tiêu tiền cùng bạn, hồng nhan tri kỷ nói chuyện cùng bạn. Vợ không thể thay thế người tình, vì vợ không điều khiển được tình cảm như người tình. Người tình không thể thay thế vợ, vì người tình không có được tình thân như vợ. Vợ và người tình đều không thay thế được hồng nhan tri kỷ, vì đó nhu cầu của tâm linh.

Vợ là người con gái không hề có chút quan hệ máu mủ nào với bạn nhưng lại bồn chồn mong nhớ mỗi khi màn đêm đã xuống mà bạn chưa về nhà. Người tình là người con gái không hề có chút quan hệ gia đình với bạn nhưng lại làm cho bạn thỏa mãn mùi vị ái tình của đấng nam giới. Hồng nhan tri kỷ là người con gái chẳng có quan hệ gì với bạn nhưng lại có thể chia sẻ cùng bạn những vui buồn phiền muộn.

Vợ là một ngôi nhà, là một bến cảng mang cho trái tim nông nổi của bạn sự vỗ về an ủi. Người tình là gánh nặng của ngôi nhà, chẳng qua chưa đến nỗi vạn bất đắc kỷ, bạn không muốn vứt bỏ. Hồng nhan tri kỷ là vật tô điểm cho ngôi nhà, không có cô ấy bạn không thấy cô đơn, nhưng bạn sẽ cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì.

Sự quan tâm của người vợ như một ly nước lọc, có lúc trở thành sự lảm nhảm, chỉ khi bị ốm mới trở thành sự ôn hòa. Sự quan tâm của người tình như cốc nước lọc đó bỏ thêm chút đường, dần dần qua một đêm rồi mà vẫn chưa thỏa mãn. Sự quan tâm của hồng nhan tri kỷ giống như cốc cafe khi bạn đang làm việc lúc nửa đêm, càng uống càng tỉnh.


Hồng nhan tri kỷ?
Khi vợ có bầu thì sẽ hỏi bạn muốn có con gái hay con trai một cách rất tình cảm. Khi người tình có bầu với bạn thì sẽ khóc và hỏi bạn phải làm sao bây giờ? Đối với hồng nhan tri kỷ, bạn sẽ kể cho cô ấy nghe chuyện người tình của bạn có bầu và sẽ hỏi cô ấy bạn nên làm thế nào. Ngay đối với người vợ, chỉ sau khi bị cô ấy phát hiện bạn mới nói rằng “Thật ra, anh đã muốn nói với em sớm hơn” sau đó cố gắng hết sức để giải thích, và giả bộ rất đáng thương.

Khi vợ về nhà mẹ đẻ một tuần không quay lại bạn cũng không thấy nhớ. Khi người tình mới 3 ngày không gặp bạn liền gọi điện cho cô ấy: Em đi đâu đó? Tối nay chúng mình đến nơi cũ uống cafe được không? Khi trong lòng cảm thấy buồn khổ, bạn chỉ muốn tìm hồng nhan tri kỷ để trò chuyện, nói với cô ấy chuyện vận mệnh của bạn giữa vợ và người tình, thực tế không thể chịu đựng được nữa.

Điều làm đàn ông không chịu nổi đó là sự lảm nhảm của người vợ, nước mắt của người tình và sự hiểu lầm của hồng nhan tri kỷ. Sự lảm nhảm của người vợ làm đàn ông thấy đã rối cả lòng lại càng thêm rối hơn, nước mắt của người tình làm cho trái tim của đàn ông mềm yếu hơn, sự hiểu lầm của hồng nhan tri kỷ làm cho đàn ông thấy bị tổn thương, hụt hẫng.

Người vợ tốt nhất là người mà đàn ông có thể tìm thấy ở cô ấy người tình và hồng nhan tri kỷ, chỉ là cảm giác thôi mà đàn ông khó có thể tìm thấy. Người tình tốt nhất là người mà khi mối quan hệ của bạn và cô ấy bị vợ bạn phát hiện, cô ấy sẽ chủ động rút lui mà không có một yêu cầu gì hết, nhưng khó mà tìm được điểm này của người tình. Hồng nhan tri kỷ tốt nhất là người đến một ngày nào đó sẽ trở thành người tình, thậm chí thành vợ của bạn, chỉ là cái suy nghĩ này chẳng có chút hiện thực gì cả.

Nếu như có thể, đàn ông rất muốn biến hồng nhan tri kỷ thành người tình, nếu có thể nữa thì sẽ muốn cô ấy thành người vợ. Nhưng nếu hồng nhan tri kỷ trở thành vợ rồi thì sẽ không còn là tri kỷ nữa, bởi vì rất ít đàn ông muốn biến vợ thành tri kỷ. Trái tim đàn ông có rất nhiều bí mật không thể tùy tiện nói cho vợ nghe, không thế thì làm sao gọi là đàn ông nữa.

Lấy vợ là vì sợ người khác nói ra nói vào, tìm một người tình là vì muốn thêm chút gia vị vào để điều chỉnh cái cuộc sống tẻ nhạt, muốn có hồng nhan tri kỷ vì muốn tưới cho tâm hồn trống rỗng của họ một chút canh tươi. Đàn ông cả đời đi tìm không phải là vợ, cũng không phải là người tình mà là hồng nhan tri kỷ.

Bài đăng trên VN Express



PS. HM Blog.
Khi mơ mộng. Đọc xong bài, tôi nhận ra blog Cua Times khốn khổ này có cả ba tố chất. Nó lảm nhảm như người vợ khi các còm sỹ bàn đủ chuyện trên đời, từ ngoài chợ vào cung đình, lúc đưa chuyện, khi khuyên giải, rồi lại mắng nhau. Lúc thì thầm vụng trộm như buôn ma túy khi bàn về dân chủ nhân quyền hay ông nọ bà kia. Đôi khi vỡ òa vì mình bỗng nhận ra blog là nơi có thể tìm được chia sẻ trí tuệ và ngắm sắc đẹp của giai nhân.
Và thực tại ngoài đời. Vừa post xong entry này thì bỗng tiger gọi xuống ăn sáng. Suốt ngày blog bleo, bà mà cắt cơm thì hết cả tình nhân lẫn tri kỷ, sốt ruột. :roll: :razz: :) ;) 

.

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Bi kịch của người giỏi

http://vn.nang.yahoo.com/bi-k-ch-c-ng-gi-014627894.html

Họ tưởng đã có thể xây dựng một gia đình khiến nhiều người ngưỡng mộ với người chồng tài giỏi, người vợ ngoan hiền và cậu con kháu khỉnh. Nhưng rồi mái ấm bỗng chốc chia đôi khi cả hai đều không muốn bị cái bóng của người kia che lấp.



Buồn vì vợ ngoan


Nắng gió và những nhọc nhằn của vùng đất cằn cỗi xứ Nghệ đã tôi luyện được Hùng – một chàng trai thực sự rất có chí tiến thủ. Tốt nghiệp cử nhân ngành xã hội, Hùng nhanh chóng khẳng định được tên tuổi của mình trong giới truyền thông. Cũng chẳng mải rong chơi hay lao đầu vào việc bồi đắp sự nghiệp, ngay sau khi công việc ổn định, Hùng kết hôn với Hương – con gái Hà Nội gốc, mang đầy đủ sự đoan trang, phẩm giá, trình độ của một người phụ nữ thời đại.

Tuy sở hữu tấm bằng cử nhân ngoại ngữ loại giỏi, nhưng Hương lại thích “núp bóng tùng quân” để mặc chồng lo kinh tế, còn cô, chỉ làm một cán bộ văn phòng, tháng nhận vài đồng tiền lương nhỏ mọn, hết giờ làm việc mỗi ngày lấy niềm vui chăm sóc nhà cửa, chồng con làm mục đích sống.
Ban đầu, Hùng rất hài lòng về người vợ của mình. Hương tạo cho Hùng cảm giác mình thực sự là cây tùng, cây bách, là cái bóng lớn che chở cho phận liễu yếu đào tơ. Chẳng có gì hạnh phúc hơn với một người đàn ông khi đi làm về luôn có một cô vợ sạch sẽ thơm tho chào đón bên mâm cơm bốc khói, còn nhà cửa lúc nào cũng sạch bóng bởi chính tay vun vén, lo toan của vợ.

Khi gia đình được hình thành bởi một người đàn ông tài giỏi, hoạt bát, và một người vợ đảm đang chắc chắn sẽ sớm trở thành một mái ấm vững chắc. Gia đình của Hùng và Hương cũng vậy. Chỉ một thời gian ngắn sau khi kết hôn, họ đã chuyển từ căn nhà đi thuê, đến một căn nhà chính chủ, ngụ tại một khu chung cư cao cấp của thành phố. Đứa con trai đầu lòng kháu khỉnh Hương tặng cho Hùng là niềm hãnh diện vô tận của chàng trai trẻ.

Nhưng ông trời chẳng để cho lòng ai yên ả. Hùng cũng vậy. Hình như ngôi nhà không có sóng gió, người vợ quá “ngoan” khiến anh ta nhàm chán. Hùng bắt đầu so sánh Hương với những cô gái là “đối tác làm ăn” của anh. Cũng tại thời suy thoái kinh tế, việc kiếm tiền bắt đầu không còn dễ dàng như trước khiến Hùng càng đau đầu hơn. Nhìn lương tháng của vợ và những khoản lợi kếch xù mà các đối tác nữ của anh kiếm được từ các hợp đồng kinh tế, Hùng đã "dành" cái nhìn khinh khi, miệt thị cho người phụ nữ của gia đình mình.

Bi kịch của người giỏi


Vốn là người phụ nữ có tri thức và nhạy cảm, Hương nhanh chóng nhận ra thái độ này của chồng. Cô đã hiểu không còn là lúc để cô “mũ ni che tai” với thời thế, đặc biệt là với anh chồng quá tài năng của mình. Hùng cười khẩy với đề nghị của vợ khi Hương nói sẽ bỏ cơ quan nhà nước để kiếm một việc làm tốt hơn.

Nhưng rồi chính Hùng phải ngỡ ngàng với sự thay đổi của vợ. "Con mèo" ngoan ngoãn của anh ngày nào tưởng như chỉ biết cuộn mình trong góc nhà, đã biến thành một “miêu nữ” làm điên đảo những gã đàn ông là đối tác của cô. Và tất nhiên, lợi nhuận từ các các phi vụ làm ăn của Hương khiến Hùng càng ngỡ ngàng hơn. Cũng từ khi “lột xác”, thâm nhập vào thế giới làm ăn của chồng, Hương mới nhận ra bản chất thực của những đồng tiền mà Hùng kiếm được. Hương bất ngờ khi phát hiện sự ma mãnh, xảo quyệt, thậm chí có mức tàn độc trong con người của Hùng. Hương không thể điều khiển được trái tim của mình khi nó bỗng dưng nguội lạnh với tình cảm vợ chồng. Cảm giác tôn sùng ngày nào bỗng biến thành ghê tởm.

Cũng giống như Hương, Hùng không thể quen với hình ảnh một cô vợ “cái gì cũng biết”. Dù đã nhiều lần anh cố gắng để tìm lại gia đình êm ấm ngày xưa của mình, nhưng anh bất lực, khi Hương đã không thể trở lại là Hương của ngày xưa, và tất nhiên, Hùng vốn không phải là mẫu người đàn ông cho phép vợ được can thiệp vào chuyện làm ăn của mình.

Cái kết tất yếu của hai cực nam châm cùng dấu này là việc họ nhờ tòa án chấm dứt mối quan hệ vợ chồng. Không giống như sự quyết đoán trong việc làm ăn, vụ ly hôn của họ phải kéo dài cả nửa năm trời. Không phải là sự lưu luyến của tình nghĩa vợ chồng. Đứa con chưa vào tiểu học cũng đã xác định để Hương toàn quyền chăm nom, dạy dỗ. Họ dùng dằng bởi không không thỏa thuận được về tài sản. Tòa sơ thẩm quyết định cho Hương cùng con sở hữu ngôi nhà, có trách nhiệm trả một nửa giá trị ngôi nhà bằng tiền cho Hùng. Không đồng ý với quyết định của Tòa án, Hùng làm đơn kháng cáo.

Trước ngày Tòa phúc thẩm diễn ra, Hùng xin được một lần nữa được đưa vợ con đi ăn tối. Trong lúc tất cả đang chìm đắm trong bầu không khí gia đình một lần cuối, Hùng lên tiếng: “Xin em hãy để cho anh được sở hữu ngôi nhà. Anh sẽ ra sao với cái tiếng mất cả vợ lẫn con, nhà cũng không có mà ở”. Hương nhỏ nhẹ: “Vậy anh sẽ oai hùng lắm sao khi để con anh phải lang thang nay đây mai đó không nhà không cửa?” Không biết quyết định cuối của tòa án sẽ giành quyền sử dụng ngôi nhà cho ai. Chỉ biết, trên blog của mình, Hùng vẫn khắc khoải nỗi nhớ con, nhớ về những ngày êm ấm của gia đình nhưng đã là rất muộn.

(Theo PLVN)

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

KHI TÌNH YÊU Ở BÊN CẠNH !!

Anh có yêu em không?

Nó ôm chặt lấy anh, nheo nheo mắt nhìn, hỏi với giọng rất nghiêm trọng. Anh cười, xoa đầu nó.

- Hỏi gì mà buồn cười thế, tất nhiên là anh yêu em rồi!

- Yêu nhiều không? …

- Nhiều, nhiều lắm, nhiều không đếm được.

- Thế khi nào anh mới hết yêu em?

- Đến khi nào anh không thở được nữa.

Nó cười hạnh phúc, ghì chặt cổ anh và hôn. Anh gặp một tai nạn rất khủng khiếp. May mắn là anh giữ được mạng sống
nhưng nửa mặt của anh bị vỡ, tay và chân phải bị liệt hoàn toàn. Bây giờ anh chỉ là một phế nhân vô dụng và gớm ghiếc. Nó đau lòng lắm, lẽ ra người nằm ở đây phải là nó. Chính anh, chính anh đã đẩy nó ra khỏi lưỡi hái của Tử Thần.
Hằng ngày nó vẫn đi làm bình thường, cứ mỗi khi rảnh rỗi là nó ghé qua thăm nom, chăm sóc anh. Mẹ anh khóc suốt, nó cũng khóc, tấm tức và nghẹn ngào. Đám cưới cuối năm nó không có ý định sẽ hủy vì nó không thể bỏ rơi anh được. Anh không chỉ là người nó yêu mà còn là ân nhân của nó nữa. Lúc nó lau mặt và đút cháo cho anh, anh cầm tay nó, khẽ nói:

- Chúng mình chia tay thôi em, anh giờ đây là phế nhân rồi, chẳng thể che chở và lo lắng cho em được nữa.

- Không, em không đồng ý, em không muốn. Anh đừng biến em trở thành kẻ bội bạc như thế.

Nó khóc, nó ôm chặt lấy anh. Anh đưa tay trái lên xoa tóc nó, ở tròng mắt trái có giọt nước mắt khẽ rơi.

Một thời gian sau nó bận bịu với công việc và những mối quan hệ mới nên ít khi đến thăm anh. Anh không buồn cũng không trách nó, anh không muốn vì anh mà nó bỏ bê sự nghiệp. Giống như trò đời nghiệt ngã, nó nhanh chóng bị cuốn vào những vòng xoáy của cám dỗ. Nó bắt đầu thấy chán mỗi khi ngồi tâm sự với anh. Những khi đẩy xe lăn cho anh cùng đi dạo phố, nó đã biết xấu hổ. Nó so sánh anh với những người theo đuổi nó. Và dĩ nhiên, anh luôn bị thua thảm hại. Gần đến ngày cưới, nó bỗng hoãn lại vì lý do công việc.Mọi người ai cũng tin và thông cảm cho nó. Bố mẹ 2 bên thì thương nó nhiều khi nó vẫn quyết định cưới anh dù anh như thế. Bạn bè thì khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu mãnh liệt của anh và nó. Nó thì lại thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi. Nó đã đem lòng yêu một anh bạn đồng nghiệp nhưng lại không dám nói
với anh, nó không muốn anh buồn bởi anh đã hi sinh vì nó quá nhiều. Nhưng hơn ai hết, nó không muốn đám cưới này diễn ra. Anh không còn là tình yêu to lớn của nó nữa mà đã trở thành gánh nặng từ lúc nào không hay. Cứ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn nó sẽ phải gánh vác làm trụ cột trong gia đình là nó đã muốn ngã khụy và từ bỏ ngay lập tức. Đôi khi nó thèm được anh ôm thặt chặt, thèm được tựa vào vai anh, thèm được anh cõng đi dọc bãi biển. Những điều đó rất đơn giản nhưng giờ chỉ là mong ước không bao giờ thực hiện được. Nó khóc, nó thấy ngạt thở quá, sao ông trời lại khiến nó khó xử thế này. Sau một tuần đi du lịch về nó quyêt định sẽ chia tay với anh, nó không thể trói buộc cuộc đời nó với một người tàn phế không có tương lai như anh được. Dù biết mình thật độc ác và nhẫn tâm nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác. Nó hẹn anh ở một quán cafe quen thuộc.

- Anh à…em …em muốn…

Nó thấy nghẹn ứ ở cổ, ấp úng mãi không nói ra được, nó cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Anh mỉm cười:

- Chúng ta chia tay em nhé!

Nó sững sờ, tròn mắt nhìn anh.

- Nếu ở bên anh mà em không có hạnh phúc thì chẳng thà bắt anh xa em còn hơn.

Nó cúi mặt, khẽ hỏi: Anh hết yêu em rồi à?

Anh không nói, chỉ im lặng lắc đầu.Tròng mắt trái của anh nhìn nó, sâu thẳm và hun hút buồn.

- Thế sao anh muốn chia tay? Còn nữa, anh chưa bao giờ hỏi khi nào em hết yêu anh.

- Với anh điều đó không quan trọng! – anh điềm đạm nói – Dù em có thù ghét anh thì anh vẫn mãi yêu em. Lẽ ra anh đã chết ngay từ hôm đó, nhưng anh chợt nghĩ rằng nếu anh ngừng thở rồi thì sẽ không thể yêu em được nữa, thế nên anh cố gắng sống bằng được. Nhưng giờ đây thấy mình thừa thãi quá, lại thành gánh nặng của mọi người. Việc duy nhất anh có thể làm cho em là cầu mong em hạnh phúc. Nó cúi gằm mặt xuống, mắt rưng rưng. Nó không ngờ anh lại yêu nó nhiều đến thế. Bỗng dưng điện thoại nó rung, người yêu mới đang gọi cho nó. Nó không nhấc mấy, anh nhắc khẽ:

- Người ấy đang gọi đấy, em đi đi. Nó nhìn anh, không nỡ cất bước.

- Đừng lo cho anh, anh không sao đâu, em hạnh phúc là anh vui rồi. Anh cười. Khó khăn lắm nó mới đứng dậy được. Nó nhìn anh rất lâu rồi vẫn quyết định đi. Người yêu mới đợi nó ở ngoài.

- Em làm gì mà lâu thế, anh đợi mãi.

- Anh này, anh có yêu em không?

- Anh có!

- Thế khi nào anh mới hết yêu em?

- Đến khi em chán ghét anh, em đuổi anh đi. Nó sững sờ, người đàn ông đứng trước mặt nó không yêu nó nhiều như anh.

- Ơ kìa, sao mắt trái em ướt thế kia?

Nó giật mình, nó đang khóc, nó khóc một bên, cái bên mà anh cũng chỉ có thể khóc được. Nó chợt nhận ra bao thói quen của anh đã ngấm vào cuộc sống của nó. Nó thực sự không chỉ mắc nợ anh mà vẫn còn yêu anh rất nhiều, người đó đã không tiếc tính mạng để nó được sống, đã đấu tranh với cái chết để lại được yêu nó, sao nó lại đành lòng mà bỏ anh được. Nó nhìn người yêu mới:

- Anh này, mình chia tay nhé, tuần sau em tổ chức lễ cưới rồi, em xin lỗi!

Nó nói rồi quay đầu chạy lại quán cafe, nơi mà nó vừa để quên một báu vật ở đó. Nó biết rằng khi tình yêu trở thành gánh nặng thì phải cố mà gánh lấy, chứ không được phép từ bỏ, vì bỏ rồi sẽ thấy hối hận.

From: Cafe Cười

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Thà "ăn bánh trả tiền" còn hơn Sở Khanh!

http://vn.thegioisao.yahoo.com/news


Đàn ông, không phải ai cũng nhan sắc như Huy Khánh, nhiều đô la tựa bác Cường. Nên ví thử một thanh niên không đẹp trai, ăn nói cũng chẳng mấy duyên, tài chính không là thế mạnh, thì làm sao kiếm bạn gái?

>> Ngô Quang Hải: Đừng nói đàn ông không biết yêu!

Chẳng ai biết mại dâm ra đời từ lúc nào. Không một hình khắc trong hang động hay trên bất cứ cái mâm đồng nào ghi lại thời khắc lịch sử đó, chỉ biết rằng, nếu đàn ông  không có nhu cầu "mua hoa", sẽ chẳng bao giờ có ai vác hoa ra bán.

 
99% đàn ông sẽ chết chắc nếu không có tình dục. (Anh thứ 100 bận may vá thêu thùa?!)


Vậy chung quy tại sao cái bọn đàn ông chúng tôi - ăn no to khoẻ, không lo ở nhà đan móc thêu thùa, mà lại lo đi mua hoa mua liễu là sao?

Cũng giống như hít thở, ăn cơm và uống nước

Đàn ông, không phải ai cũng nhan sắc như Huy Khánh, nhiều đô la tựa bác Cường. Đa số đàn ông dùng Việt Nam Đồng, với số lượng cũng chẳng nhiều nhặn gì cho lắm. Phụ nữ ngày nay thì lại hay đòi hỏi. Nên ví thử một thanh niên không đẹp, ăn nói cũng chẳng mấy duyên, tài chính không là thế mạnh, thì tốt nhất anh ấy nên "gay" luôn cho rồi, vì nhiều khả năng anh này sẽ lớn lên, trưởng thành và già đi không một mảnh tình vắt vai, lúc chết bia mộ ghi hai chữ rõ to: đồng tử. Thế là nghề bán hoa ra đời, xem như những người kém may mắn kia cũng có một cơ hội thi thố với đời, bản năng đàn ông cũng có dịp được dùng đến.

Và cũng không phải người đàn ông nào cũng có điều kiện xây dựng gia đình. Người có gia đình rồi không hẳn đã hòa hợp với bạn đời. Nhưng bản năng kia, thứ mà được trời sinh ra để duy trì nòi giống, vẫn phải lên tiếng như là phổi cần không khí, như bao tử cần thức ăn.

Nếu không có tình dục, đàn ông có chết không?

99% đàn ông sẽ vội vàng trả lời ngay: chết chắc (Anh thứ 100 bận may vá thêu thùa nên không tham gia khảo sát). Trên thực tế không thể kiểm chứng nổi câu trả lời này. Có lẽ không chết ngay đâu, cũng sống được một thời gian tương đối. Nhưng kiểu của cuộc sống vất vả, thiếu thốn, căng thẳng và mệt mỏi.

Đàn ông không “ăn bánh trả tiền”, vậy đòi “ăn miễn phí” sao?

Người đời hay phê phán những kẻ mua hoa, kết tội họ là lăng nhăng, thiếu đạo đức, thậm chí là… chà đạp lên nhân phẩm phụ nữ. Nhưng hãy thử nhìn những quý ông không bỏ tiền mua hoa đi, xem họ làm gì.

Có anh đi hái trộm hoa, hoặc “đào” hoa cả gốc. Có anh bắt cá hai tay, có anh không dùng hai tay mà lại đi chích điện, cá chết hàng loạt. Luật pháp chắc chắn không xử phạt người có nhiều bạn gái, lắm nhân tình. Coi như ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc mà, cứ tùy sức mà mưu vậy. Thậm chí thiên hạ còn trầm trồ khen ngợi bản lĩnh đàn ông, biểu tượng phái mạnh.

Tất nhiên phần thua thiệt chỉ thuộc về mấy cánh hoa nhà lành bị đào. Khi xảy ra hậu quả nghiêm trọng thì cây cuốc đã mọc chân bỏ chạy. Bao nhiêu tai tiếng, tủi hổ, phiền toái chỉ mình hoa ôm trọn. Biết bao điều đáng tiếc, ghen tuông, cắt tỉa xảy ra. Thật đau lòng và đau cả người nữa.

Thiên hạ gần đây lại còn xuất hiện mấy phong trào kiểu “hội đàn ông chăn rau sạch” hay “hội đổi vợ” – tất cả họ đều săn hoa miễn phí, núp dưới chiêu bài “cả nhà đều vui”. Đám đàn ông này không cần giải quyết nhu cầu cấp bách kiểu ăn cơm, uống nước, họ đều no đủ rồi. Họ chỉ muốn thêm thắt hoa lá cành, và không tốn kém.

“Ăn bánh”, “đào” hoa (mà không chịu trả tiền) - kiểu đó cũng xem là nam tính, là bản lĩnh đàn ông được sao?



Luật pháp chắc không xử phạt người có nhiều bạn gái, lắm nhân tình.

Quân tử thì mới “ăn bánh trả tiền”!

Một quyển sách nói rằng khách mua hoa không đơn giản chỉ là giải quyết mỗi cái nhu cầu cơ bản kia, thường chia làm ba loại.

- Có loại khách là người đàn ông không tiếng nói, không vị trí trên đời. Họ cũng khao khát chứng tỏ rằng mình là một người đàn ông, họ có nhu cầu che chở hay bao bọc một cành hoa yếu đuối nào đó. Thế là họ đi mua hoa, để che, và bao.

- Có loại khách là người thét ra lửa, một tay che trời, làm biết bao việc to tát. Tuy nhiên, sâu xa trong họ vẫn có chút yếu đuối của người đàn ông, không thể để cho xã hội nhìn thấy được. Khách dạng này thường xem người bán hoa như người mẹ người chị, họ có nhu cầu gục vào mà khóc lóc tỉ tê. Vậy là họ liền đi mua hoa, và gục.

- Loại khách nữa thường chỉ "ăn bánh trả tiền", đơn giản giải quyết nhu cầu nam tính, đây là kiểu khách phổ biến nhất.

Dù là khách dạng nào đi nữa, những người can đảm đi mua hoa cũng đáng xếp vào hàng quân tử. Họ có nhu cầu và họ trả tiền cho việc đó, đôi bên tự nguyện, không ai ép uổng, không ai lừa mị ai. Xã hội sẽ lên án họ mỗi ngày, nhưng họ có thể tự hào mình không phải là cây cuốc có chân, không lừa đảo ai, không ruồng rẫy ai. Làm đàn ông, mấy ai dám tuyên bố “Tui không có nhu cầu”, hay “Không, tui sẵn sàng nhịn để chờ đến ngày xuất giá”?

Nhưng chung quy, cuộc sống đầy rẫy những bất công phi lý, nên than ôi, việc một khách mua hoa mà đòi được xem như người quân tử chắc chỉ là chuyện trong mơ!

Vĩnh Th.

Làm đàn ông xứ mình còn khổ hơn nhiều!

http://vn.thegioisao.yahoo.com/news/

Vấn đề “thế nào là chuẩn man” trên Yahoo! Thế Giới Sao những tuần vừa rồi đã nhóm lên những trận võ mồm kịch liệt giữa nhiều giới tuyến.
>> Đàn ông chỉ biết chơi dại!


“Lấy tiền bao gái chưa chắc đã là ngu, nhận tiền của trai chưa chắc đã là khôn”

Tình hình “chiến sự comment” trên các bài tranh luận có vẻ khá căng thẳng. Kịch tính hơn cả phải kể đến đề tài “lấy tiền cho gái”.

 
Mấy ai hiểu, làm đàn ông xứ mình “gánh nhiều cái khổ lắm chứ!

Một người đàn ông vừa lên tiếng đòi chia “tình phí” sòng phẳng như Tây, vì tình yêu là quan hệ song phương, cớ sao đàn ông cứ phải bao bọc tài chính, thì ngay lập tức “sóng” comment chia thành ba luồng rõ rệt.

Một luồng thì chê bai thậm tệ cái ý tưởng đòi chia tình phí, với lý lẽ đàn ông mà cân đo đong đếm chuyện vé xem phim, tiền ăn uống như thế, mai này về thế nào cũng đếm lọ dưa hành đong chai nước mắm. Rồi thì sao không thấy ai đòi quyền bình đẳng trong việc chăm sóc con cái, giặt đồ rửa chén, mà cứ chăm chăm đòi … chia tiền? Đàn ông mà cứ tư tưởng như vầy chỉ có ế chắc.

Luồng sóng thứ hai yếu ớt hơn một chút (mà cũng chắc là đa số từ các anh đàn ông), chống chế rằng làm ông ở xứ mình thật khổ, bên Tây người ta chia tiền ăn tiền nhà với nhau có sao đâu, tại sao phải nhất định là đàn ông thì phải gánh vác.

Cuối cùng, luồng ý kiến trung tính, dù ít, nhưng lại có vẻ thuyết phục nhất, đều thống nhất với nhau rằng “lấy tiền bao gái chưa chắc đã là ngu, nhận tiền của trai chưa chắc đã là khôn, khôn ngu quan trọng là mình muốn đầu tư những gì và lấy lại những gì trong một mối quan hệ”. Thật là thông thái!

Tử tế: Đáng chán! – Không tử tế: Tránh xa!!!

Toàn chuyện đàn ông, nhưng từ đó ta có thể thấy phụ nữ ôi sao mà phức tạp!

Làm đàn ông thì nên tử tế hay nên chơi bời? Khi vừa có người lên tiếng đại ý “Đàn ông hiền lành tử tế thật nhạt nhẽo, đàn ông hư thì phụ nữ mới yêu”, tức thì dư luận ào ào lên rằng ôi cô này được voi đòi tiên, có người đàn ông tử tế yêu thương mình lại còn bày đặt chán ngán, chê người ta nhạt. Có người ác miệng hơn, nói hẳn ra là nồi nào úp vung nấy thôi, trai tử tế thì gái tử tế yêu, trai hư thì… Phũ phàng thế chứ!

Nhưng đến khi ca sĩ Trà My bày tỏ quan điểm tránh xa đàn ông ăn chơi (kể cả ăn chơi theo nghĩa tích cực nhé!), thì bàn dân thiên hạ lại nhao nhao xoáy vào đời tư của cô để so sánh với phát ngôn này. À, nhưng dù sao cũng có một số người tập trung vào vấn đề chính, và khen ngợi Trà My rằng cô thật thông minh!!!

Nhưng kiểu gì thì mới vừa lòng phụ nữ đây?

“Không sưu tập… đàn bà là được!” – Nghi lắm!

Đúng là không dễ làm vừa ý phụ nữ. Phụ nữ có thể sưu tập giày dép, túi xách, nước hoa… nhưng lại rất ghét bọn đàn ông sưu tập đồ hi-tech, máy ảnh, xe mô tô. Sao bất công vậy nhỉ?

 
Làm trai kiểu gì mới vừa lòng các nàng được đây?

Vậy nên khi có cô lên tiếng chê thậm tệ “đàn ông gấu bông”, ngay lập tức gạch đá ném đã ném lại rào rào. Đa số đều bênh vực cho những người đàn ông sống có đam mê, chê người phụ nữ không hiểu thú vui của chồng là thiển cận, cố chấp.

Nhưng đến khi nhạc sĩ Quốc Bảo “lỡ” hé lộ lý do cuộc hôn nhân của anh tan vỡ, một phần chính là do những thú chơi sưu tập của anh, thì không khí đám đông có vẻ chùng xuống hẳn. Mọi người tỏ ra dè dặt hơn, cẩn trọng trọng, đa số đều có chung ý kiến: thôi thì đàn ông chơi gì thì chơi, nhưng chơi trong khả năng tài chính của mình cho phép, đừng để nhà dột cột xiêu, vợ con khốn đốn.

Tuy vậy, cá biệt vẫn có những tín đồ cuồng nhiệt (mà tôi đồ rằng họ đều là đàn ông) tiếp tục cổ vũ nhiệt liệt cho những thú chơi tiền tốn của, bằng lý lẽ rằng đã chơi thì chơi cho tới cùng, miễn không sưu tập… đàn bà là được.

Nhưng nghi lắm, người ta sưu tập từ con tem đến dàn audiophile vài chục ngàn đô, xe hơi cả trăm ngàn đô, tranh kính cả triệu đô, thì đàn bà không lý gì không phải là một đối tượng đáng để cho vào diện sưu tập, đúng không thưa các quý ông?

“Làm trai khó lắm, phải đâu chuyện đùa!”


Nhậu ư? Thời buổi này, quan niệm “nam vô tửu như kỳ vô phong” bị đập cho tơi tả. Mọi người sẵn sàng giơ cao lá cờ nghĩa “anh em ơi, đừng nhục vì không biết nhậu!!!”.

Còn tiền? Nhiều tiền có làm nên một người đàn ông không? Lời khuyên của đại đa số độc giả như thế này: “Ít tiền thì cũng đừng mặc cảm, nhưng nhiều tiền thì vẫn tốt hơn. Giữa một người tốt bụng và ít tiền, và một người tốt bụng lại nhiều tiền, bạn nghĩ xem phụ nữ chọn ai?”. Câu hỏi “căng” quá, đem đi thi hoa hậu thì sao nhỉ?

Vậy đó! Ai bảo chăn trâu là khổ? Làm đàn ông, mà nhất là đàn ông xứ Việt mình có khi còn khổ hơn nhiều!

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Buông thả sau khi thấy chồng truy hoan với siêu mẫu


Sống buông thả

Xóa đoạn video anh ta hành lạc với chân dài, yêu cầu ly dị, rồi từ đó tôi 'say mê' trai trẻ và làm tất cả để có họ.
Cách đây khoảng một tháng, tôi có đọc một bài viết tâm sự của người phụ nữ bị chồng phụ bỏ và giữa họ có một hợp đồng ràng buộc để người vợ phải im lặng. Tôi cảm thấy đau đớn khi phải nói ra sự thật rằng tôi cũng đang rơi vào một tình huống tương tự. Nhưng tôi ở phía bên kia...
Tôi năm nay đã gần 50 tuổi. Tôi không quá giàu nhưng có đủ tiền để sống một cuộc đời phong lưu mà không cần suy nghĩ. Nhưng tôi quá buồn. Cuộc hôn nhân tan vỡ khi tôi 38 tuổi. Tôi phải gánh mọi nỗi buồn do người đàn ông phản bội. Lúc đó chúng tôi cùng làm ăn trong một tập đoàn. Vợ chồng được tiếng là sát cánh bên nhau từ thuở hàn vi. Khi chúng tôi cưới nhau, chồng tôi mới từ nước ngoài về, dù là du học sinh nhưng anh chẳng biết làm gì ngoài chuyện học.
Những món đồ anh mang về chủ yếu là sách. Nhưng tôi yêu con người đó của anh. Tôi từng nghĩ, nếu có phải ra chợ để bán buôn lo cho anh và gia đình tôi cũng cam lòng. Ngày đó tôi cứ nghĩ phụ nữ hy sinh thế là tốt. Chồng tôi cũng yêu thương tôi. Chúng tôi cưới nhau và sinh hai đứa con. Cuộc sống cơ hàn đi qua khi chúng tôi nắm được cơ hội đầu tư vào trong tập đoàn. Vất vả bươn chải thời gian đầu nhưng sau đó khấm khá. Chúng tôi mở công ty riêng và việc làm ăn lớn dần lên. Cặp vợ chồng lý tưởng khi xưa, giờ đã là ông bà chủ. Người ngoài ngưỡng vọng, gia đình tự hào. Chúng tôi tạo điều kiện cho rất nhiều con cháu trong dòng họ hai bên có công ăn việc làm thu nhập ổn định.
Trong 10 năm, chúng tôi đã có được một lượng tài sản lớn. Đúng lúc đó, chồng tôi rơi vào cánh cửa của những cuộc truy hoan ngoài luồng. Anh đã bị quyến rũ bởi một cô hoa hậu. Thực sự mà nói, tôi không phải mẫu đàn bà hoạn thư. Làm ăn nhiều rồi, tôi hiểu đàn ông thích gái đẹp. Tôi cũng nghĩ chồng tôi trong số đó và anh có lả lơi trong tay mấy cô hoa hậu cũng là vì ham hố chút chơi. Tôi chỉ cảnh cáo anh thôi. Không ngờ, sự dễ dãi của tôi lâu ngày tạo cho anh cảm giác quen thuộc rằng, cứ sai phạm đi rồi xin lỗi là xong, vợ mình thì vẫn còn là của mình.
Cho đến một ngày, tôi đã không chịu nổi nữa. Anh đem một cô người mẫu vừa đoạt một giải thưởng về văn phòng và ngủ ngay tại đó. Phòng tổng giám đốc chỉ có hai người có chìa khóa là anh và tôi. Anh không ngờ chuyến bay Hải Phòng - Sài Gòn của tôi lại đáp sớm hơn hai tiếng đồng hồ. Thực ra không có sự sớm sủa ấy mà là tôi đổi vé vào phút trót để muốn chứng kiến cảnh anh sống và anh biến văn phòng của tổng công ty thành một quán trọ cho gái điếm rẻ tiền trú chân.
Tôi mở cửa phòng. Cô siêu mẫu đang oằn mình trong cơn cuồng nộ dục vọng của chồng tôi. Cô ta không hề biết tôi đã ghi được một đoạn băng trong điện thoại. Tôi ngồi ở salon, chờ cho hai kẻ điên cuồng xong cơn thịnh nộ, thèm khát, mới giả bộ gõ cửa. Cô siêu mẫu chết lặng. Chắc cô ấy nghĩ nó sẽ bị chém nát mặt hoặc bẻ gãy giò cho mất đôi chân làm nghề kiếm cơm. Nhưng tôi lại ngồi im lặng ở sofa. Tôi nói với cô chân dài: Chị có quay một đoạn clip vừa rồi ở trong điện thoại này. Chị sẽ xem lại sau. Bây giờ em về đi vì chị cần anh ấy cho cuộc họp hội đồng quản trị ở đây và ngay lúc này. Cô ta cắp giày đi như bỏ chạy khỏi phòng chồng tôi.


Còn anh ấy thì lúng túng không biết phải làm gì. Tôi cười chua chát: "Anh sắp nói 'Đàn ông ấy mà em' phải không? Vâng, đàn ông ấy mà, nên bây giờ em cần phải làm là chứng minh cho anh biết em cũng là đàn bà ấy mà. Mình ly hôn đi, cho anh thoải mái hơn. Chứ cứ phải giả vờ đức hạnh cả em và anh cũng nhức đầu lắm". Chúng tôi chia tay 3 tháng sau đó. Chồng tôi cũng có một điều kiện, anh ấy sẽ chia cho tôi 50% tài sản cũng như cổ phần công ty với điều kiện tôi xóa đoạn băng đó đi. Và làm ơn hãy giữ giùm anh ấy những bí mật.
Thực sự tôi không ghét chồng tôi, tôi chỉ ghét sự sai lầm của mình trong cuộc sống gia đình. Thế nên tôi đã chia tay và rũ bỏ quá khứ ấy một cách lạnh lùng. Tôi nghĩ, ở tuổi này rồi tôi sẽ sống cho chính mình. Tôi bước vào những cuộc tình với nhiều gã trai trẻ, sống vui vẻ trong thành phố bận rộn và hình như ai cũng cần tiền. Tôi cho các chàng trai tiền và những chuyến đi. Và họ trả lại tôi sự chiều chuộng và nâng niu. Cũng thú vị. Nhưng đó không phải là tình yêu thực sự. Cho đến khi tôi gặp Chí.
Chí là mẫu người không giống vẻ rẻ tiền của những nhan sắc đàn ông trong thành phố này, những nhan sắc được bày trên các tạp chí như những món hàng trong siêu thị. Chí là một nghệ sĩ không còn trẻ, anh cũng ít xuất hiện, sau này chủ yếu tham gia các hoạt động từ thiện của giới nghệ sĩ, còn lại tập trung cho kinh doanh.
Chúng tôi bắt đầu quen nhau trong một bữa tiệc từ thiện. Anh cũng là người không may mắn trong hôn nhân. Đến cuộc hôn nhân thứ ba mới tạm gọi là yên ổn. Tôi thấy mẫu đàn ông này có gì đó bí ẩn, thú vị. Tôi hẹn anh đi ăn trưa để bàn công việc từ thiện và kinh doanh. Nói là nói vậy thôi, chứ thực lòng tôi muốn tìm cách tán bằng được gã đàn ông này, dù biết hắn ta có vợ. Thì cũng giống như chồng tôi đó, có vợ rỗi vẫn lên giường với người khác, có sao đâu!
Mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi. Anh ấy nhẹ nhàng, kín đáo. Tôi và anh bắt đầu hẹn hò. Chí nói, em là người đàn bà bí ẩn nhất thành phố nên anh thích em. Tôi thường chọn một phòng khách sạn thật đẹp, hẹn giờ rồi tới trước. Chí tới sau. Anh đi xe hơi vào gara của khách sạn rồi bấm thang máy lên thẳng lầu cao vì đã được bảo vệ và lễ tân đồng ý từ trước. Mọi chuyện như một quy trình khép kín. Thực sự mà nói, Chí không phải mẫu đàn ông tuyệt vời ở trên giường. Chí làm tình không giỏi, cơ thể cũng không hoàn hảo so với những gã trai tơ thì mọi chuyện còn thua xa. Nhưng không hiểu sao, tôi thích được nằm ôm lấy anh. Được có một bờ vai tựa vào nhau, ngắm nhìn thành phố. Tôi như trở lại tuổi thanh xuân. Tôi cũng không lý giải được cảm xúc của chính mình nữa.
Chúng tôi quen nhau được một năm thì vợ Chí phát hiện ra. Câu chuyện vỡ lở nhanh sau đó vì cô ta quá ghen tuông. Tôi cảm thấy khó xử. Nhưng tôi không muốn mất Chí. Bởi vì tôi đã chấp nhận chỉ là tình nhân, không làm gì tổn hại tới gia đình anh ấy cơ mà. Tôi buộc phải đứng dậy, giành lấy tình yêu cho mình.
Tôi hẹn gặp vợ Chí. Tôi nói với cô ấy, hãy về dàn xếp với chồng mình cho mọi chuyện êm xuôi. Tôi sẽ không xen vào cuộc sống gia đình cô. Nhưng đừng bao giờ đụng đến tôi, vì tôi sẽ không để cho cô ta có cơ hội nói một lời nào nữa. Cô ta lồng lên như sư tử bị đánh. Thật thảm hại. Tôi nói, nếu thực sự cô và Chí không còn yêu nhau nữa, hãy chia tay đi. Tôi sẽ tặng cô một căn nhà vài tỷ để mua cái cơ hội được làm người đến sau, ở bên Chí; Chỉ với một điều kiện duy nhất, cô ta phải câm miệng lại. Nếu cô ta ho he một tiếng, tôi sẽ...
Cuộc hôn nhân của Chí và vợ kéo dài thêm ba tháng nữa. Rồi cô ta chủ động gặp tôi. Cô ta đồng ý với điều kiện của tôi đưa ra. Nhưng sẽ chỉ chấp nhận ly hôn khi cầm trong tay sổ hồng ngôi nhà. Tôi đã kêu một đứa em trong công ty bán lại cho cô ta ngôi nhà đó và chuyển khoản tiền trước mặt cả hai vợ chồng Chí. Chí im lặng. Nghĩa là đồng ý.
Họ chia tay nhau. Vợ Chí dọn về ở căn nhà mới. Còn Chí, biết chắc sẽ phải đối mặt với những dư luận ồn ào, tôi cùng anh qua nước ngoài một thời gian để vừa lo kết nối lại với văn phòng bên đó, đồng thời cũng có cơ hội đi du lịch cùng nhau. Chí đã hạnh phúc bên tôi trong suốt 3 tháng trời.
Nhưng, cuộc đời vốn không có gì dài lâu. Biểu hiện chán chường của Chí đến nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi đã quá lầm khi tin rằng Chí sẽ yêu mình hơn mọi thứ. Tôi, lúc này mới kịp nghĩ, thực ra Chí còn kém tôi tới 5 tuổi và anh vốn là người đàn ông lăng nhăng. Lăng nhăng trong cái vẻ ngoài kín đáo của mình. Chí đã tìm cách đến với những cô gái trẻ, rất sớm. Và cũng với vỏ bọc kín đáo đó, với cách đã làm với tôi trước đây khi trốn vợ đi ngoại tình, anh bước vào những cuộc chinh phục khác. Ôi, tôi thật ngốc. Tôi đã tin rằng mình có thể mua được trái tim một con người...
Cảnh sát toàn cầu

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Tình công sở – thứ niềm vui trộm cắp

http://www.tamsuthamkin.com/tinh-cong-so-thu-niem-vui-trom-cap/


Tôi phải nói ngay từ đầu, tôi là người phụ nữ đã nhiều lần ngoại tình và đều là những mối tình công sở.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó: tôi xinh đẹp – bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều nhận xét như thế.
Có lẽ vì vậy mà tôi không có được hạnh phúc. Mới 18 tuổi là tôi đã có hàng tá các chàng trai vây quanh. Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ sợ tôi sẽ dại dột mà làm xấu mặt gia đình nên đồng ý cho tôi lấy một chàng khá nhất trong các chàng trai đó. Anh là cầu thủ chuyên nghiệp, cao to, đẹp trai và cũng rất đào hoa. Bị cuốn hút bởi cái vẻ ngoài của anh, nghĩ mình đã yêu, tôi hân hoan lên xe hoa.

Cuộc sống gia đình của chúng tôi chẳng mấy chốc thể hiện rõ sự lỏng lẻo. Anh đi suốt, hết thi đấu đến tập huấn, có ở nhà thì cũng bè bạn nhậu nhẹt, chơi bời đâu đó. Tôi như bông hoa thỉnh thoảng anh vui vui thì trưng ra với thiên hạ cho mọi người trầm trổ, nếu anh quên mất thì tôi cứ lủi thủi một mình với đứa con gái nhỏ ra đời hơn một năm sau ngày cưới. Tôi biết, quanh anh còn có những cô gái đẹp hơn tôi. Tính tôi lại nhút nhát , vài lần ăn bạt tai của anh khi thắc mắc ghen tuông đã làm tôi rúm ró, không còn ý thức gì về quyền làm vợ của mình nữa.
Nhưng vì tôi đẹp nên sự cô đơn của tôi không thoát khỏi ánh mắt của các đồng nghiệp. Những săn đón bắt đầu và tôi lao vào những cuộc tình mới để quên nỗi buồn mái ấm nhạt nhẽo, có cũng như không. Tất cả những mối tình công sở ấy lúc đầu đều hết sức nồng thắm. Với ai, tôi cũng là người phụ nữ mà họ tìm thấy sau những bất hạnh hôn nhân. Với ai, tôi cũng là chỗ dựa, chỗ an ủi, chỗ sẻ chia… Tôi thương họ. Tôi hận những người phụ nữ dữ dằn, đanh đá, chỉ biết đòi tiền chồng, ghen tuông, có hạnh phúc mà không biết nắm giữ. Tôi tin rồi họ, những người tình công sở của tôi, trước sau cũng sẽ can đảm vứt bỏ những mụ phù thủy kia để tìm đến hạnh phúc bình yên bên tôi.

Thế nhưng, tôi dần nhận ra tất cả chỉ là sự giả dối. Với người này tôi bắt gặp cảnh gia đình hạnh phúc bên nhau trong hội hoa xuân, người chồng “bất hạnh” đang ôm eo vợ mình rất đằm thắm. Với người kia là sự lủi nhanh như cắt khi vợ ập đến bắt quả tang chúng tôi tay trong tay ở một quán cà phê kín đáo. Với người nọ là chiếc điện thoại khóa máy vội vàng giữa đêm khuya khi tôi báo bị đau ruột thừa, không có ai bên cạnh… 
Tôi lần lượt nhận ra chân dung “tham và hèn” của những người tình công sở. Họ chỉ muốn có tôi dung dăng dung dẻ trong những bữa trưa ngắn ngủi hay những chiều cà phê lãng mạn. Họ sẵn sàng tránh né trách nhiệm, chối bỏ quan hệ, cắt đứt hèn nhát khi “những mụ phù thủy” của họ xuất hiện, thề sống thề chết với vợ ngay trước mặt tôi, rằng họ chỉ yêu vợ, rằng tôi chỉ là phút lỡ lầm, thậm chí là tôi cố tình quyến rũ họ. Có anh chàng còn đê tiện đến mức yêu cầu tôi trả lại mọi món quà tặng để vợ anh ta được hoàn toàn yên lòng.
Thế nhưng, tôi vẫn không tránh được những mối tình công sở đó, bởi chồng tôi vẫn đi liên miên ngày tháng. Thoảng có về ở nhà năm ba ngày thì hành hạ, dằn vặt tôi với lời đe dọa: “Tôi mà biết em ngoại tình, tôi giết cả hai”. Tôi căm thù kiểu sở hữu của anh ta, căm thù thái độ nhơn nhơn, coi thường của anh ta với tôi. Tôi không dám chống lại anh ta thì tôi sẽ ngoại tình. Tôi cảm thấy mình phần nào trả thù được, phần nào làm nhục được kẻ mạnh hơn mình, đang sở hữu mình khi ngoại tình.
Nhưng, càng ngoại tình, tôi càng cô đơn. Tôi đau đớn biết chừng nào trong những đêm nằm co quắp một mình, bấm máy gọi người tình, kẻ mới buổi sáng thề thốt yêu đương, giờ lại lắp bắp hoảng hốt: “Anh A, chị B đó à. Dạ dạ, tài liệu đó tôi đã làm xong. Mai tôi sẽ gặp anh (chị) sớm” hay “Dạ xin lỗi, anh lộn máy rồi” thậm chí là cả lời quát tháo kìm nén: “Sao em dám gọi cho anh giờ này”.

“Đi đêm có ngày gặp ma”. Một trong số những “phù thủy vợ” đã gọi điện đến cho chồng tôi, khi đó chúng tôi cùng đang ăn cơm, một bữa cơm nhà hiếm hoi của anh. Nghe xong điện thoại, anh lẳng lặng không nói lời nào úp nguyên bát canh chua nóng rẫy lên đầu tôi. Những đánh đập, chửi rủa suốt nhiều tuần sau đó đã khiến tôi có đủ can đảm xin ly hôn.

Giờ đây tôi sống một mình cùng con gái. Mọi sóng gió đã qua. Tôi hoàn toàn tự do để có những mối tình của mình. Vẫn lao vào tôi những gã đàn ông “cổ cồn trắng” với điệp khúc “Gia đình anh bất hạnh”, “Vợ anh không hiểu anh”, “Em mới đúng là nửa còn lại của anh”… nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh, dửng dưng. Tôi đã nhận ra những ê chề của thứ tình cảm thừa thãi, ăn cắp đó. Không có gì không có cái giá của nó. Làm gì có sự thanh thản với hạnh phúc vụng trộm. Mà cái giá đó quả là quá đắt. Tôi thà một mình

Chồng mê tít cô ôsin xấu như ma

http://www.tamsuthamkin.com/chong-me-tit-co-osin-xau-nhu-ma/

Người đánh cắp trái tim của chồng chị lại là ả ôsin quê mùa tên Nụ, người đàn bà nhỏ bé, thấp kém, ít học.
Chị vốn xuất thân trong một gia đình giàu có. Bố chị là đại gia có tiếng trong giới bất động sản. Chị được thừa hưởng cái sự mạnh mẽ, tài kinh doanh, sự xông pha, máu lửa của bố, nên từ rất sớm chị đã được bố rèn giũa đi theo sự nghiệp kinh doanh.
Chồng chị lại sinh ra trong gia đình nông dân, anh là một trong những người phụ tá tin cậy của bố chị. Vì thế trước khi mất, bố đã gửi gắm chị cho anh, bởi ông tin rằng anh là một người đàn ông chân chính, có thể giúp chị giữ vững và phát triển sự nghiệp kinh doanh.
Quả thật anh chị đã hợp duyên, lại hợp mệnh, nên việc làm ăn phất cứ như diều gặp gió. Tuy nhiên, trong công việc, chị vẫn là người sắc sảo vượt trội nên mọi vấn đề ngoại giao chị đều đảm nhiệm. Chị như con thoi, sẵn sàng lao đi với công việc kinh doanh, còn việc quán xuyến gia đình, chị nhờ cả vào Nụ, cô ôsin có họ hàng xa với chị.
Chị không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt…
 Ảnh minh họa

Nụ xấu xí, quê mùa, nhưng rất tháo vát, Nụ quán xuyến việc nhà rất gọn gàng, lại có tài nấu ăn, nên cả anh chị và cậu con trai đều rất vừa lòng.
Chị tất tả với những hợp đồng, mối làm ăn ở khắp các tỉnh, nên thường xuyên vắng nhà. Thằng con trai chị đang tuổi yêu, cũng tấp tểnh đi suốt. Chỉ có chồng chị và Nụ là thường xuyên có mặt ở nhà.
Lửa gần rơm nên họ bén nhau lúc nào chẳng biết. Trong khi chị cứ mải miết kiếm tiền bên ngoài, thì ở ngay chính ngôi nhà của chị, ả ôsin đã manh nha thay thế vị trí của chị.
Cũng có những khoảng thời gian trống giữa những chuyến đi, chị chợt nhận ra sự hững hờ, khác lạ của chồng. Chị nghi ngờ, nên thuê thám tử theo dõi. Tiền mất mà chẳng có được manh mối gì, chị đành gác lại mối lo lắng vì công việc lại cuốn chị đi.
Cho đến một hôm, sau một chuyến công tác, chị trở về sớm hơn dự định. Vì mệt mỏi, lại cũng đang giấc trưa, chị lặng lẽ mở khóa vào nhà, định bụng lên phòng ngủ một giấc, nạp năng lượng rồi mới thông báo cho chồng con… Khi bước vào phòng ngủ, chị bàng hoàng khi thấy chồng chị và ả ôsin đang quắp chặt lấy nhau, ngủ ngon lành trên chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng chị…
Chị muốn được nhìn thấy sự bàng hoàng của kẻ ngoại tình bị bắt quả tang, hay được thấy cảnh ả ôsin sợ hãi quỳ xuống van vỉ chị. Nhưng chính chị phải sững sờ trước thái độ thản nhiên của chồng chị và Nụ. Chị mới là kẻ đáng thương nhất trong mắt của họ. Chồng chị và Nụ đã ngoại tình với nhau rất lâu nhưng chị chẳng hay biết gì. Chị bị họ cắm sừng, xỏ mũi, khi chị cứ mải miết say sưa với việc kiếm tiền.
Không một lời thanh minh, anh chìa ra tờ đơn ly hôn. Anh nói rằng tuổi của anh không cần quá nhiều tiền, không còn cần gái đẹp, chỉ cần một người vợ biết chăm sóc anh hàng ngày, và Nụ đã cho anh tất cả những điều anh cần, mà từ bao lâu nay chị không dành cho anh…
Chị đau khổ trước quyết định của anh. Chẳng phải một người phụ nữ giàu sang, cũng chẳng phải một người đàn bà xinh đẹp, danh giá. Người ăn cắp trái tim của chồng chị lại là ả ôsin quê mùa tên Nụ, người đàn bà nhỏ bé, thấp kém, ít học…

Sống thử ư? chuyện nhỏ!

Sống thử


Là một cô gái hiện đại, sành điệu nên tui luôn cập nhật và bắt kịp những trào lưu mới xuất hiện trong giới trẻ, nhất là những làn sóng văn hóa ngoại nhập. Một trong những mốt “hót” nhất hiện nay là sống thử, mà đã là “hót” thì tui không thể bỏ qua được. 



Mấy nhỏ bạn trong lớp tui cũng rủ nhau sống thử đầy đó, có sao đâu? Mấy nhỏ còn khoe là được lợi nhiều thứ nữa kìa. Thấy vậy nên tui cũng đồng ý sống thử cho biết. Đằng nào hai đứa cũng hẹn ước khi ra trường sẽ làm đám cưới mà. Mặc cho mọi người khuyên can, tui vẫn quyết tâm làm bạn cùng phòng của anh ấy. “Dân chơi sợ gì mưa rơi!”. 

Thời gian đầu, tụi tui ngập tràn hạnh phúc. Đúng là sống thử có nhiều cái lợi. Lúc nào cũng được ở bên nhau, thấy nhau hàng ngày. Chẳng phải mòn mỏi nhớ nhung, mong chờ đếm từng giờ từng phút để được gặp nhau, mỗi khi gặp lại chỉ tâm sự được vài tiếng ngắn ngủi chẳng bõ công. Lại còn tiết kiệm được khoản tiền ăn ở, “tình phí” cũng kha khá, tui cũng có dịp thể hiện vai trò “vợ đảm”.

Tụi tui chăm sóc nhau từng tí một, dành cho nhau những gì tốt nhất. Tuy cũng bị mọi người xung quanh dòm ngó, bàn ra tán vào nhưng tụi tui mặc kệ. Để ý làm gì cho mệt óc, để thời gian đi chơi, chăm sóc nhau còn hay hơn. Họ thấy tụi tui hạnh phúc thì ghen ăn tức ở, cạnh khóe nói xấu đó mà. Đúng là “lúa” quá đi, thời nay sống thử đang là trào lưu, thế mà họ vẫn còn cổ hủ, hay xét nét, chán ghê!

Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ một thời gian ngắn, người iu tui lộ rõ bản chất lười nhác, ham chơi. Ngoài việc học ra, hắn hết “lông bông” cùng đám bạn học, lại tổ chức họp mặt hội game online, chẳng lo lắng chăm sóc, phụ giúp tui như trước kia. Hắn có thể bỏ tui thui thủi một mình ở phòng trọ cả ngày nhưng không thể bỏ chơi game hoặc ra ngoài chơi cùng hội bạn một hôm. Nhiều lúc tui bị bệnh nằm một đống mà hắn cũng chẳng thèm hỏi thăm lấy một câu. Vậy mà lúc hắn lỡ tay làm trầy laptop thì lại xuýt xoa tiếc rẻ lắm. Nghĩ đến là tui tức cành hông. Tui nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa mà chẳng được một lời cảm ơn, khen ngợi. (Mặc dù nấu cơm chưa ngon, nội trợ chưa giỏi). Hổng biết trong mắt hắn tui là người yêu hay là ô-sin nữa!

Nhưng điều khiến tui lo lắng hiện nay là tui ngày càng học tệ. Trước đây tui có học lực khá, là niềm tự hào của ba mẹ. Nhưng hàng lô lốc các công việc linh tinh để chăm sóc cho người iu đã lấy hết thời gian sách vở của tui. Các bạn của tui cũng dần xa tui. Phần vì sợ làm phiền, phần vì ngại gặp người yêu tui. Một số bạn còn lên án lối sống thử của tui. Còn hắn thì vẫn vô tư. Chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh nổ ra ngày một đều đặn hơn khiến tui mệt mỏi.

Tui bỗng thấy tiếc nuối khoảng thời gian trước đây khi còn là một cô sinh viên tự do, thảnh thơi học và vui chơi thỏa thích cùng đám bạn, có cả một tương lai rộng mở phía trước với biết bao hoài bão đẹp. Ngẫm lại, tui thấy mình thật nông nổi, dại dột. Liệu làm lại từ đầu có còn kịp nữa chăng?

.

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Cưa thế này, gái nào không đổ ?

Cưa gái


Cô kêu anh Kỳ về đi, anh ấy chinh phục kiểu này đúng là lãng mạn tuyệt vời nhưng nguy hiểm lắm, tính mạng bao người...

>> Oái, quả ớt phồng
>> Hai người khác giới bên nhau trong sáng
>> Cô đơn không có gì đáng sợ

Hồi còn làm báo, nhân tòa soạn đăng một bài về Kỳ Duyên, mình được các bạn share cho một link có hồi ký của bà Đặng Tuyết Mai - vợ cũ của tướng Nguyễn Cao Kỳ, mẹ của cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Hồi ký không dài (vì bà còn đang viết dở) nhưng rất hay. Chủ yếu kể về chuyện ông Kỳ (lúc đó mới phụ trách lực lượng không quân, chưa lên tướng và trở thành phó Tổng thống Việt Nam Cộng hòa như sau này) mở cuộc tổng tấn công bà trên mọi mặt trận ra sao. 

Bà Đặng Tuyết Mai với nét đẹp rạng ngời.
Bà Đặng Tuyết Mai với nét đẹp rạng ngời.

Thực ra đọc truyện đàn ông cưa cẩm đàn bà luôn hấp dẫn, nhất là một người đàn ông đầy quyền lực và một người đàn bà tuyệt thế giai nhân, đẹp đến mức không biết dùng tính từ gì để mô tả nữa (thời ấy được coi là Hoa khôi Sài Gòn). Nhưng sao chuyện của những quý ông quyền lực và những quý bà nhan sắc tuyệt trần bây giờ nó cứ chán chán thế nào ý. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chàng tặng nàng nhà cửa, xe hơi, nhẫn kim cương, quần áo, giày dép túi xách đồ hiệu... và nàng sung sướng tận hưởng những thứ đó, thế là xong một chuyện tình. Trong khi đọc truyện ông Kỳ - bà Mai chỉ còn biết chẹp chẹp "cưa như này mới gọi là cưa chứ, ước gì...".

Truyện thứ nhất (chính là truyện mình được đọc hồi xưa): hôm ấy là trung thu, tướng Nguyễn Cao Kỳ mời cô Đặng Tuyết Mai (khi đó đang là tiếp viên hàng không của Air Vietnam, một trong 4 flight attendant đầu tiên của hãng này, được tuyển chọn cực kỳ nghiêm ngặt chứ không dễ dãi như VNA của chúng ta bây giờ đâu ạ), đi dạo chơi ngắm cảnh trên một chiếc... máy bay. Chàng bảo nàng: "Hôm nay là trung thu, có trà, có bánh đây rồi, vậy anh đưa em đi du ngoạn bầu trời, uống trà, ăn bánh và thưởng trăng nhé!". Choáng tập một!

Bà Đặng Tuyết Mai và ông Nguyễn Cao Kỳ thời còn mặn nồng.
Bà Đặng Tuyết Mai và ông Nguyễn Cao Kỳ thời còn mặn nồng.

Truyện thứ hai (chuyện này mới đọc được, cũng từ cái tật ham làm "bà tám" trên mạng mà ra): Tướng Nguyễn Cao Kỳ còn nổi tiếng về vụ tán cô Mai bằng cách cùng người bạn thân - đại tá Lưu Kim Cương - mỗi người lái một chiếc trực thăng bay theo máy bay cô Mai đang phục vụ khách rồi thi nhau nhào lộn hai bên, mỗi bên 3-4 vòng, hành khách nhìn qua cửa kính "ồ à" hết cả lên. Phi công phải gọi cô Mai lên nói, đại loại: "Cô kêu anh Kỳ về đi, anh ấy chinh phục cô kiểu này đúng là lãng mạn tuyệt vời quá nhưng nguy hiểm lắm, tính mạng bao nhiêu con người...". Choáng tập hai! 

Thật ra nếu để bàn luận về ông Nguyễn Cao Kỳ thì mình là kẻ hậu thế nên không dám đưa ra đánh giá nhận định gì về cuộc đời binh nghiệp và sự nghiệp chính trị của ông. Nhưng chỉ xét trên phương diện một người đàn ông thì quá tuyệt, "cưa gái" như này đòi hỏi đâu chỉ quyền lực và tiền bạc. Bảo sao bà Mai xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, kém ông Kỳ tới mười mấy tuổi, danh sách những người theo đuổi dài dằng dặc (không thiếu những người quyền thế và giàu có) mà vẫn quyết yêu người đàn ông đã có vợ và 5 con, rồi sau khi ông Kỳ ly dị thì đàn con này cũng do bà một tay chăm sóc, nuôi nấng. Thật là khâm phục và ngưỡng mộ!

Khánh Hương

Vì sao Thị Nở có người yêu, còn bạn thì không?


Vì sao ?

Lần gặp gần đây nhất, bạn tôi chua chát, vì sao Thị Nở có người yêu, còn tớ thì không? Tớ có đòi hỏi gì nhiều đâu? Tớ đâu có đòi hỏi phải thật đẹp trai, hoặc lương phải thật cao, hoặc phải cao hơn tớ một cái đầu, hoặc phải dân thành phố... Hoàn toàn không! Vì sao tớ vẫn một mình?

>>
Cưa thế này, gái nào không đổ?
>> Bỏ chồng vì trái bóng Euro
>>
Ngọt ngào 'trị' tình địch ngay tại nhà


1. Bên cạnh bạn, hay trong những người quen đang sống quanh bạn, có những cô gái sắc sảo xinh đẹp mà mãi vẫn độc thân chứ?
Ngày tốt nghiệp đại học, tôi và bạn bè mỗi người đi theo một con đường khác nhau. Dù cùng cầm một tấm bằng tốt nghiệp y chang nhau, nhưng có người ở lại giảng đường đại học, có người làm công nhật, người vội vã lấy chồng, cũng có cô bạn may mắn được nhận vào làm trong một cơ quan lớn của nhà nước. Thật kỳ lạ, mỗi lần gặp lại, nhóm bạn gái chỉ nói chuyện về một chủ đề duy nhất, là bạn trai: Cậu có người yêu chưa? Có chàng nào hay hay thì giới thiệu cho tớ với? Nó sắp bỏ anh kia à? Nàng ấy định cưới rồi ư?... Cứ như thể, bạn trai là nấc thang đánh giá hạnh phúc của những cô gái trẻ vậy! Sự nghiệp có thể từ từ, chứ bạn trai, không thể chậm trễ được! 

Chúng tôi chỉ có dịp gặp mặt xôm tụ được vài lần thì chấm dứt đời độc thân. Vì mọi người ra trường hai ba năm, lần lượt yêu và cưới. Chí it, cũng đã yêu được đôi ba chàng thú vị, hoặc có một dãy "ứng cử viên" đẹp trai, công việc ổn định xếp hàng đằng sau chờ xét duyệt.

Không hiểu sao, những người đầu tiên trong lớp lấy chồng, thường là những bạn gái nhan sắc trung bình, công việc và thu nhập cũng chỉ tàm tạm. Những cô nàng xinh đẹp có vô số cái đuôi theo đuổi, chẳng hiểu sao, mãi không cưới, thậm chí có người, chia tay người yêu cũ đã hai năm mà không thấy giới thiệu người yêu mới.

Và điều choáng váng nhất, là giờ đây tôi mới biết, cái cô bạn gái xấu xí nhất lớp, nhà quê nhất lớp, lành và chậm nhất lớp, đã cưới anh chàng người yêu đẹp trai của hoa khôi lớp tôi. Họ sống hạnh phúc từ đó đến giờ chừng hơn mười năm rồi! Còn người đẹp nhất lớp giờ lại thành bà mẹ đơn thân, nuôi đứa con côi, và chưa bao giờ được mặc áo cưới. Nghe đồn, những mối quan hệ của bạn luôn chập chờn, không ai bền được quá một năm!

Tuần trước, tôi thấy ảnh cưới bạn tôi trên facebook. Chạy vào xem mới biết, cô ấy chụp ảnh viện một mình, vì sợ già mất, tuổi thanh xuân thì không giữ lâu được. Thật buồn những bức ảnh cô dâu một mình giữa những phong cảnh bát ngát tươi đẹp mùa xuân, với đứa con ngây thơ chưa biết gì, mặc thật đẹp đi bên cạnh mẹ.
Tất nhiên, cô đơn không hẳn đã là tệ. Trừ phi chính bạn cũng thấy bất an trong sự cô đơn của bản thân mình!

2. Tại sao cô ấy đâu có đòi hỏi gì nhiều, mà vẫn không tìm được người yêu?
Bạn tôi nói, cô ấy chỉ cần một người yêu cô ấy mà thôi! Ngoài ra không đòi hỏi gì cả!
Tôi nhớ lại, thời sinh viên, khi mọi người còn ngủ giường tầng, cô ấy đã kiếm đủ tiền để mua xe máy. Mọi người ở thành phố còn chưa có điện thoại nhà riêng, cô ấy đã có máy nhắn tin cá nhân. Mọi người còn chờ học bổng, cô ấy đi làm thêm đã được trả lương bằng đô la. Bởi cô bạn quá đẹp, giỏi giang tháo vát, học giỏi, giỏi ngoại ngữ, cao 1m65 và biết tự may những bộ váy rất đẹp cho bản thân, dù chỉ nhìn thoáng qua bức ảnh thời trang trên tạp chí.

Người con gái khi ấy khác xa người mẹ sầu muộn và sống khép kín của ngày hôm nay. Hồi đó, người yêu của bạn là anh chàng đẹp trai cao lớn nhất trường bên, đánh bóng rổ hay nhất trong đội tuyển của trường bên, và cũng ăn nói khéo nhất trong đám con trai trường ấy. Hồi ấy bạn thường chê anh người yêu là khéo mồm quá, chắc đi tán tỉnh các cô khác cũng vẫn khéo thế?

Bạn cũng nói, chưa biết tương lai sự nghiệp ra sao mà đã nói đến chuyện ra trường là cưới xin, thật quá xa vời. Sao đàn ông không nghĩ rằng, nói yêu thôi thì ai cũng nói được? Bạn rất thích được đi chơi cùng người yêu, nhưng lại sẵn sàng bỏ hẹn để đi làm nếu công ty có khách gọi. Bạn nói, công việc chính là thứ để chứng minh giá trị và năng lực của một người con gái, nếu yêu bạn, anh ấy cũng nên tìm cách có một công việc với thu nhập tương đương của bạn, đó là cách chứng tỏ tình yêu tốt nhất. Yêu là cùng nhìn về một hướng chứ không phải chỉ ngồi mà nhìn vào mắt nhau!

Không hiểu vì sao, người con trai đẹp đẽ và cũng giỏi giang, mạnh mẽ kia, khi sự nghiệp ổn định, đã yêu và cưới người khác chứ không cưới bạn tôi! Cưới ngay cái cô hiền lành chậm chạp trong lớp, vài năm sau hai vợ chồng cùng mở công ty riêng. Hẳn vì cái cô hiền lành ấy đã không chê gì anh, càng không đòi hỏi gì anh. Ngày anh ấy cưới là ngày bạn ra nước ngoài du học. Sau ba năm, bạn về nước làm giảng viên đại học, và độc thân suốt mười năm nay.

Lần gặp gần đây nhất, bạn tôi chua chát, vì sao Thị Nở có người yêu, còn tớ thì không? Tớ có đòi hỏi gì nhiều đâu? Tớ đâu có đòi hỏi phải thật đẹp trai, hoặc lương phải thật cao, hoặc phải cao hơn tớ một cái đầu, hoặc phải dân thành phố... Hoàn toàn không! Vì sao tớ vẫn một mình?

3. Vì bạn không đòi hỏi gì nhiều, nhưng bạn lại cự tuyệt quá nhiều thứ! Còn Thị Nở thì không!
Đúng thế. Bạn không hề đòi hỏi gì nhiều, nhưng thực ra bạn lại cự tuyệt rất nhiều! Nên làm sao bạn thấy hạnh phúc được?

Bạn chỉ cần một người yêu thôi, nên bạn đã từ chối những người đàn ông muốn là bạn tốt, muốn là đồng sự thân thiện. Bạn chỉ cần yêu thôi, nên khi đàn ông mang tới những thứ khác, ước mơ, chia sẻ, tương lai, dự định, khó khăn cần chia sẻ, bạn đã cự tuyệt.

Vì bạn phải từ chối nhiều, làm sao biết lần nào từ chối chính là lần từ chối hạnh phúc?

Không hiếm gặp trong đời này những cô gái, đặt ra thật nhiều tiêu chuẩn cho tình yêu, ví dụ như, người yêu tương lai phải lớn hơn hai tuổi, phải là người làm khác cơ quan, phải là dân tự nhiên, phải không gia trưởng, phải rất lãng mạn, phải tâm lý và nâng niu mình như công chúa! Thế nhưng sự thực, đâm sầm vào nhau ở cổng trường, tỏ tình lúc đang đi khám ghẻ, yêu mà cứ mày tao chí tớ, thỉnh thoảng còn đấm nhau thùm thụp, không lãng mạn tẹo nào. Thế nhưng, tình yêu vẫn tới, chỉ bởi cô gái ấy đã quên bẵng mất những tiêu chuẩn mà cô ấy đặt ra khi kiếm người yêu. Hoặc sẵn sàng bỏ qua cho chàng những gì chưa vừa ý. Hoặc khôn ngoan hơn nhận ra, những gì mà ta cứ tưởng là sẽ làm cho ta yêu, hóa ra chỉ là những hình dung tới từ sách vở và mong ước bản thân.

Hoặc nhận ra, cho dù cô ấy gặp được một người y như tưởng tượng, hơn cô hai tuổi, đẹp trai, dân tự nhiên nhưng lại lãng mạn yêu thơ, theo đuổi cô ấy như đỉa bám, nhưng mẫu người ấy hóa ra hoàn toàn không hề làm cho cô ấy rung động.

Và cô ấy nhận ra, yêu tức là chấp nhận người kia, chứ không phải nắn người kia theo hình mẫu mà mình mong ước về một người tình lý tưởng.

Thị Nở có tiêu chuẩn người yêu không? Ông Nam Cao không viết rõ hẳn ra, nhưng chúng ta hẳn có thể đoán được. Rằng là thời ấy, còn mong gì hơn một người xứng đôi vừa lứa, được lòng bà cô Thị Nở v.v...
Thế nhưng Thị Nở có cự tuyệt Chí Phèo không?

Và bạn có biết vì sao Thị Nở có người yêu, còn bạn thì không?

Dù tôi vẫn biết, cô đơn cũng không hẳn là tệ! Nhưng chắc chắn rất nhiều người đang độc thân, trong lòng họ vẫn mong muốn thành đôi!

Bên cạnh bạn đâu phải là không có chàng trai nào yêu bạn! Chỉ là bạn đã từ chối họ mà thôi!

Trang Hạ

.