Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Bi kịch của người giỏi

http://vn.nang.yahoo.com/bi-k-ch-c-ng-gi-014627894.html

Họ tưởng đã có thể xây dựng một gia đình khiến nhiều người ngưỡng mộ với người chồng tài giỏi, người vợ ngoan hiền và cậu con kháu khỉnh. Nhưng rồi mái ấm bỗng chốc chia đôi khi cả hai đều không muốn bị cái bóng của người kia che lấp.



Buồn vì vợ ngoan


Nắng gió và những nhọc nhằn của vùng đất cằn cỗi xứ Nghệ đã tôi luyện được Hùng – một chàng trai thực sự rất có chí tiến thủ. Tốt nghiệp cử nhân ngành xã hội, Hùng nhanh chóng khẳng định được tên tuổi của mình trong giới truyền thông. Cũng chẳng mải rong chơi hay lao đầu vào việc bồi đắp sự nghiệp, ngay sau khi công việc ổn định, Hùng kết hôn với Hương – con gái Hà Nội gốc, mang đầy đủ sự đoan trang, phẩm giá, trình độ của một người phụ nữ thời đại.

Tuy sở hữu tấm bằng cử nhân ngoại ngữ loại giỏi, nhưng Hương lại thích “núp bóng tùng quân” để mặc chồng lo kinh tế, còn cô, chỉ làm một cán bộ văn phòng, tháng nhận vài đồng tiền lương nhỏ mọn, hết giờ làm việc mỗi ngày lấy niềm vui chăm sóc nhà cửa, chồng con làm mục đích sống.
Ban đầu, Hùng rất hài lòng về người vợ của mình. Hương tạo cho Hùng cảm giác mình thực sự là cây tùng, cây bách, là cái bóng lớn che chở cho phận liễu yếu đào tơ. Chẳng có gì hạnh phúc hơn với một người đàn ông khi đi làm về luôn có một cô vợ sạch sẽ thơm tho chào đón bên mâm cơm bốc khói, còn nhà cửa lúc nào cũng sạch bóng bởi chính tay vun vén, lo toan của vợ.

Khi gia đình được hình thành bởi một người đàn ông tài giỏi, hoạt bát, và một người vợ đảm đang chắc chắn sẽ sớm trở thành một mái ấm vững chắc. Gia đình của Hùng và Hương cũng vậy. Chỉ một thời gian ngắn sau khi kết hôn, họ đã chuyển từ căn nhà đi thuê, đến một căn nhà chính chủ, ngụ tại một khu chung cư cao cấp của thành phố. Đứa con trai đầu lòng kháu khỉnh Hương tặng cho Hùng là niềm hãnh diện vô tận của chàng trai trẻ.

Nhưng ông trời chẳng để cho lòng ai yên ả. Hùng cũng vậy. Hình như ngôi nhà không có sóng gió, người vợ quá “ngoan” khiến anh ta nhàm chán. Hùng bắt đầu so sánh Hương với những cô gái là “đối tác làm ăn” của anh. Cũng tại thời suy thoái kinh tế, việc kiếm tiền bắt đầu không còn dễ dàng như trước khiến Hùng càng đau đầu hơn. Nhìn lương tháng của vợ và những khoản lợi kếch xù mà các đối tác nữ của anh kiếm được từ các hợp đồng kinh tế, Hùng đã "dành" cái nhìn khinh khi, miệt thị cho người phụ nữ của gia đình mình.

Bi kịch của người giỏi


Vốn là người phụ nữ có tri thức và nhạy cảm, Hương nhanh chóng nhận ra thái độ này của chồng. Cô đã hiểu không còn là lúc để cô “mũ ni che tai” với thời thế, đặc biệt là với anh chồng quá tài năng của mình. Hùng cười khẩy với đề nghị của vợ khi Hương nói sẽ bỏ cơ quan nhà nước để kiếm một việc làm tốt hơn.

Nhưng rồi chính Hùng phải ngỡ ngàng với sự thay đổi của vợ. "Con mèo" ngoan ngoãn của anh ngày nào tưởng như chỉ biết cuộn mình trong góc nhà, đã biến thành một “miêu nữ” làm điên đảo những gã đàn ông là đối tác của cô. Và tất nhiên, lợi nhuận từ các các phi vụ làm ăn của Hương khiến Hùng càng ngỡ ngàng hơn. Cũng từ khi “lột xác”, thâm nhập vào thế giới làm ăn của chồng, Hương mới nhận ra bản chất thực của những đồng tiền mà Hùng kiếm được. Hương bất ngờ khi phát hiện sự ma mãnh, xảo quyệt, thậm chí có mức tàn độc trong con người của Hùng. Hương không thể điều khiển được trái tim của mình khi nó bỗng dưng nguội lạnh với tình cảm vợ chồng. Cảm giác tôn sùng ngày nào bỗng biến thành ghê tởm.

Cũng giống như Hương, Hùng không thể quen với hình ảnh một cô vợ “cái gì cũng biết”. Dù đã nhiều lần anh cố gắng để tìm lại gia đình êm ấm ngày xưa của mình, nhưng anh bất lực, khi Hương đã không thể trở lại là Hương của ngày xưa, và tất nhiên, Hùng vốn không phải là mẫu người đàn ông cho phép vợ được can thiệp vào chuyện làm ăn của mình.

Cái kết tất yếu của hai cực nam châm cùng dấu này là việc họ nhờ tòa án chấm dứt mối quan hệ vợ chồng. Không giống như sự quyết đoán trong việc làm ăn, vụ ly hôn của họ phải kéo dài cả nửa năm trời. Không phải là sự lưu luyến của tình nghĩa vợ chồng. Đứa con chưa vào tiểu học cũng đã xác định để Hương toàn quyền chăm nom, dạy dỗ. Họ dùng dằng bởi không không thỏa thuận được về tài sản. Tòa sơ thẩm quyết định cho Hương cùng con sở hữu ngôi nhà, có trách nhiệm trả một nửa giá trị ngôi nhà bằng tiền cho Hùng. Không đồng ý với quyết định của Tòa án, Hùng làm đơn kháng cáo.

Trước ngày Tòa phúc thẩm diễn ra, Hùng xin được một lần nữa được đưa vợ con đi ăn tối. Trong lúc tất cả đang chìm đắm trong bầu không khí gia đình một lần cuối, Hùng lên tiếng: “Xin em hãy để cho anh được sở hữu ngôi nhà. Anh sẽ ra sao với cái tiếng mất cả vợ lẫn con, nhà cũng không có mà ở”. Hương nhỏ nhẹ: “Vậy anh sẽ oai hùng lắm sao khi để con anh phải lang thang nay đây mai đó không nhà không cửa?” Không biết quyết định cuối của tòa án sẽ giành quyền sử dụng ngôi nhà cho ai. Chỉ biết, trên blog của mình, Hùng vẫn khắc khoải nỗi nhớ con, nhớ về những ngày êm ấm của gia đình nhưng đã là rất muộn.

(Theo PLVN)

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

KHI TÌNH YÊU Ở BÊN CẠNH !!

Anh có yêu em không?

Nó ôm chặt lấy anh, nheo nheo mắt nhìn, hỏi với giọng rất nghiêm trọng. Anh cười, xoa đầu nó.

- Hỏi gì mà buồn cười thế, tất nhiên là anh yêu em rồi!

- Yêu nhiều không? …

- Nhiều, nhiều lắm, nhiều không đếm được.

- Thế khi nào anh mới hết yêu em?

- Đến khi nào anh không thở được nữa.

Nó cười hạnh phúc, ghì chặt cổ anh và hôn. Anh gặp một tai nạn rất khủng khiếp. May mắn là anh giữ được mạng sống
nhưng nửa mặt của anh bị vỡ, tay và chân phải bị liệt hoàn toàn. Bây giờ anh chỉ là một phế nhân vô dụng và gớm ghiếc. Nó đau lòng lắm, lẽ ra người nằm ở đây phải là nó. Chính anh, chính anh đã đẩy nó ra khỏi lưỡi hái của Tử Thần.
Hằng ngày nó vẫn đi làm bình thường, cứ mỗi khi rảnh rỗi là nó ghé qua thăm nom, chăm sóc anh. Mẹ anh khóc suốt, nó cũng khóc, tấm tức và nghẹn ngào. Đám cưới cuối năm nó không có ý định sẽ hủy vì nó không thể bỏ rơi anh được. Anh không chỉ là người nó yêu mà còn là ân nhân của nó nữa. Lúc nó lau mặt và đút cháo cho anh, anh cầm tay nó, khẽ nói:

- Chúng mình chia tay thôi em, anh giờ đây là phế nhân rồi, chẳng thể che chở và lo lắng cho em được nữa.

- Không, em không đồng ý, em không muốn. Anh đừng biến em trở thành kẻ bội bạc như thế.

Nó khóc, nó ôm chặt lấy anh. Anh đưa tay trái lên xoa tóc nó, ở tròng mắt trái có giọt nước mắt khẽ rơi.

Một thời gian sau nó bận bịu với công việc và những mối quan hệ mới nên ít khi đến thăm anh. Anh không buồn cũng không trách nó, anh không muốn vì anh mà nó bỏ bê sự nghiệp. Giống như trò đời nghiệt ngã, nó nhanh chóng bị cuốn vào những vòng xoáy của cám dỗ. Nó bắt đầu thấy chán mỗi khi ngồi tâm sự với anh. Những khi đẩy xe lăn cho anh cùng đi dạo phố, nó đã biết xấu hổ. Nó so sánh anh với những người theo đuổi nó. Và dĩ nhiên, anh luôn bị thua thảm hại. Gần đến ngày cưới, nó bỗng hoãn lại vì lý do công việc.Mọi người ai cũng tin và thông cảm cho nó. Bố mẹ 2 bên thì thương nó nhiều khi nó vẫn quyết định cưới anh dù anh như thế. Bạn bè thì khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu mãnh liệt của anh và nó. Nó thì lại thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi. Nó đã đem lòng yêu một anh bạn đồng nghiệp nhưng lại không dám nói
với anh, nó không muốn anh buồn bởi anh đã hi sinh vì nó quá nhiều. Nhưng hơn ai hết, nó không muốn đám cưới này diễn ra. Anh không còn là tình yêu to lớn của nó nữa mà đã trở thành gánh nặng từ lúc nào không hay. Cứ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn nó sẽ phải gánh vác làm trụ cột trong gia đình là nó đã muốn ngã khụy và từ bỏ ngay lập tức. Đôi khi nó thèm được anh ôm thặt chặt, thèm được tựa vào vai anh, thèm được anh cõng đi dọc bãi biển. Những điều đó rất đơn giản nhưng giờ chỉ là mong ước không bao giờ thực hiện được. Nó khóc, nó thấy ngạt thở quá, sao ông trời lại khiến nó khó xử thế này. Sau một tuần đi du lịch về nó quyêt định sẽ chia tay với anh, nó không thể trói buộc cuộc đời nó với một người tàn phế không có tương lai như anh được. Dù biết mình thật độc ác và nhẫn tâm nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác. Nó hẹn anh ở một quán cafe quen thuộc.

- Anh à…em …em muốn…

Nó thấy nghẹn ứ ở cổ, ấp úng mãi không nói ra được, nó cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Anh mỉm cười:

- Chúng ta chia tay em nhé!

Nó sững sờ, tròn mắt nhìn anh.

- Nếu ở bên anh mà em không có hạnh phúc thì chẳng thà bắt anh xa em còn hơn.

Nó cúi mặt, khẽ hỏi: Anh hết yêu em rồi à?

Anh không nói, chỉ im lặng lắc đầu.Tròng mắt trái của anh nhìn nó, sâu thẳm và hun hút buồn.

- Thế sao anh muốn chia tay? Còn nữa, anh chưa bao giờ hỏi khi nào em hết yêu anh.

- Với anh điều đó không quan trọng! – anh điềm đạm nói – Dù em có thù ghét anh thì anh vẫn mãi yêu em. Lẽ ra anh đã chết ngay từ hôm đó, nhưng anh chợt nghĩ rằng nếu anh ngừng thở rồi thì sẽ không thể yêu em được nữa, thế nên anh cố gắng sống bằng được. Nhưng giờ đây thấy mình thừa thãi quá, lại thành gánh nặng của mọi người. Việc duy nhất anh có thể làm cho em là cầu mong em hạnh phúc. Nó cúi gằm mặt xuống, mắt rưng rưng. Nó không ngờ anh lại yêu nó nhiều đến thế. Bỗng dưng điện thoại nó rung, người yêu mới đang gọi cho nó. Nó không nhấc mấy, anh nhắc khẽ:

- Người ấy đang gọi đấy, em đi đi. Nó nhìn anh, không nỡ cất bước.

- Đừng lo cho anh, anh không sao đâu, em hạnh phúc là anh vui rồi. Anh cười. Khó khăn lắm nó mới đứng dậy được. Nó nhìn anh rất lâu rồi vẫn quyết định đi. Người yêu mới đợi nó ở ngoài.

- Em làm gì mà lâu thế, anh đợi mãi.

- Anh này, anh có yêu em không?

- Anh có!

- Thế khi nào anh mới hết yêu em?

- Đến khi em chán ghét anh, em đuổi anh đi. Nó sững sờ, người đàn ông đứng trước mặt nó không yêu nó nhiều như anh.

- Ơ kìa, sao mắt trái em ướt thế kia?

Nó giật mình, nó đang khóc, nó khóc một bên, cái bên mà anh cũng chỉ có thể khóc được. Nó chợt nhận ra bao thói quen của anh đã ngấm vào cuộc sống của nó. Nó thực sự không chỉ mắc nợ anh mà vẫn còn yêu anh rất nhiều, người đó đã không tiếc tính mạng để nó được sống, đã đấu tranh với cái chết để lại được yêu nó, sao nó lại đành lòng mà bỏ anh được. Nó nhìn người yêu mới:

- Anh này, mình chia tay nhé, tuần sau em tổ chức lễ cưới rồi, em xin lỗi!

Nó nói rồi quay đầu chạy lại quán cafe, nơi mà nó vừa để quên một báu vật ở đó. Nó biết rằng khi tình yêu trở thành gánh nặng thì phải cố mà gánh lấy, chứ không được phép từ bỏ, vì bỏ rồi sẽ thấy hối hận.

From: Cafe Cười

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Thà "ăn bánh trả tiền" còn hơn Sở Khanh!

http://vn.thegioisao.yahoo.com/news


Đàn ông, không phải ai cũng nhan sắc như Huy Khánh, nhiều đô la tựa bác Cường. Nên ví thử một thanh niên không đẹp trai, ăn nói cũng chẳng mấy duyên, tài chính không là thế mạnh, thì làm sao kiếm bạn gái?

>> Ngô Quang Hải: Đừng nói đàn ông không biết yêu!

Chẳng ai biết mại dâm ra đời từ lúc nào. Không một hình khắc trong hang động hay trên bất cứ cái mâm đồng nào ghi lại thời khắc lịch sử đó, chỉ biết rằng, nếu đàn ông  không có nhu cầu "mua hoa", sẽ chẳng bao giờ có ai vác hoa ra bán.

 
99% đàn ông sẽ chết chắc nếu không có tình dục. (Anh thứ 100 bận may vá thêu thùa?!)


Vậy chung quy tại sao cái bọn đàn ông chúng tôi - ăn no to khoẻ, không lo ở nhà đan móc thêu thùa, mà lại lo đi mua hoa mua liễu là sao?

Cũng giống như hít thở, ăn cơm và uống nước

Đàn ông, không phải ai cũng nhan sắc như Huy Khánh, nhiều đô la tựa bác Cường. Đa số đàn ông dùng Việt Nam Đồng, với số lượng cũng chẳng nhiều nhặn gì cho lắm. Phụ nữ ngày nay thì lại hay đòi hỏi. Nên ví thử một thanh niên không đẹp, ăn nói cũng chẳng mấy duyên, tài chính không là thế mạnh, thì tốt nhất anh ấy nên "gay" luôn cho rồi, vì nhiều khả năng anh này sẽ lớn lên, trưởng thành và già đi không một mảnh tình vắt vai, lúc chết bia mộ ghi hai chữ rõ to: đồng tử. Thế là nghề bán hoa ra đời, xem như những người kém may mắn kia cũng có một cơ hội thi thố với đời, bản năng đàn ông cũng có dịp được dùng đến.

Và cũng không phải người đàn ông nào cũng có điều kiện xây dựng gia đình. Người có gia đình rồi không hẳn đã hòa hợp với bạn đời. Nhưng bản năng kia, thứ mà được trời sinh ra để duy trì nòi giống, vẫn phải lên tiếng như là phổi cần không khí, như bao tử cần thức ăn.

Nếu không có tình dục, đàn ông có chết không?

99% đàn ông sẽ vội vàng trả lời ngay: chết chắc (Anh thứ 100 bận may vá thêu thùa nên không tham gia khảo sát). Trên thực tế không thể kiểm chứng nổi câu trả lời này. Có lẽ không chết ngay đâu, cũng sống được một thời gian tương đối. Nhưng kiểu của cuộc sống vất vả, thiếu thốn, căng thẳng và mệt mỏi.

Đàn ông không “ăn bánh trả tiền”, vậy đòi “ăn miễn phí” sao?

Người đời hay phê phán những kẻ mua hoa, kết tội họ là lăng nhăng, thiếu đạo đức, thậm chí là… chà đạp lên nhân phẩm phụ nữ. Nhưng hãy thử nhìn những quý ông không bỏ tiền mua hoa đi, xem họ làm gì.

Có anh đi hái trộm hoa, hoặc “đào” hoa cả gốc. Có anh bắt cá hai tay, có anh không dùng hai tay mà lại đi chích điện, cá chết hàng loạt. Luật pháp chắc chắn không xử phạt người có nhiều bạn gái, lắm nhân tình. Coi như ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc mà, cứ tùy sức mà mưu vậy. Thậm chí thiên hạ còn trầm trồ khen ngợi bản lĩnh đàn ông, biểu tượng phái mạnh.

Tất nhiên phần thua thiệt chỉ thuộc về mấy cánh hoa nhà lành bị đào. Khi xảy ra hậu quả nghiêm trọng thì cây cuốc đã mọc chân bỏ chạy. Bao nhiêu tai tiếng, tủi hổ, phiền toái chỉ mình hoa ôm trọn. Biết bao điều đáng tiếc, ghen tuông, cắt tỉa xảy ra. Thật đau lòng và đau cả người nữa.

Thiên hạ gần đây lại còn xuất hiện mấy phong trào kiểu “hội đàn ông chăn rau sạch” hay “hội đổi vợ” – tất cả họ đều săn hoa miễn phí, núp dưới chiêu bài “cả nhà đều vui”. Đám đàn ông này không cần giải quyết nhu cầu cấp bách kiểu ăn cơm, uống nước, họ đều no đủ rồi. Họ chỉ muốn thêm thắt hoa lá cành, và không tốn kém.

“Ăn bánh”, “đào” hoa (mà không chịu trả tiền) - kiểu đó cũng xem là nam tính, là bản lĩnh đàn ông được sao?



Luật pháp chắc không xử phạt người có nhiều bạn gái, lắm nhân tình.

Quân tử thì mới “ăn bánh trả tiền”!

Một quyển sách nói rằng khách mua hoa không đơn giản chỉ là giải quyết mỗi cái nhu cầu cơ bản kia, thường chia làm ba loại.

- Có loại khách là người đàn ông không tiếng nói, không vị trí trên đời. Họ cũng khao khát chứng tỏ rằng mình là một người đàn ông, họ có nhu cầu che chở hay bao bọc một cành hoa yếu đuối nào đó. Thế là họ đi mua hoa, để che, và bao.

- Có loại khách là người thét ra lửa, một tay che trời, làm biết bao việc to tát. Tuy nhiên, sâu xa trong họ vẫn có chút yếu đuối của người đàn ông, không thể để cho xã hội nhìn thấy được. Khách dạng này thường xem người bán hoa như người mẹ người chị, họ có nhu cầu gục vào mà khóc lóc tỉ tê. Vậy là họ liền đi mua hoa, và gục.

- Loại khách nữa thường chỉ "ăn bánh trả tiền", đơn giản giải quyết nhu cầu nam tính, đây là kiểu khách phổ biến nhất.

Dù là khách dạng nào đi nữa, những người can đảm đi mua hoa cũng đáng xếp vào hàng quân tử. Họ có nhu cầu và họ trả tiền cho việc đó, đôi bên tự nguyện, không ai ép uổng, không ai lừa mị ai. Xã hội sẽ lên án họ mỗi ngày, nhưng họ có thể tự hào mình không phải là cây cuốc có chân, không lừa đảo ai, không ruồng rẫy ai. Làm đàn ông, mấy ai dám tuyên bố “Tui không có nhu cầu”, hay “Không, tui sẵn sàng nhịn để chờ đến ngày xuất giá”?

Nhưng chung quy, cuộc sống đầy rẫy những bất công phi lý, nên than ôi, việc một khách mua hoa mà đòi được xem như người quân tử chắc chỉ là chuyện trong mơ!

Vĩnh Th.

Làm đàn ông xứ mình còn khổ hơn nhiều!

http://vn.thegioisao.yahoo.com/news/

Vấn đề “thế nào là chuẩn man” trên Yahoo! Thế Giới Sao những tuần vừa rồi đã nhóm lên những trận võ mồm kịch liệt giữa nhiều giới tuyến.
>> Đàn ông chỉ biết chơi dại!


“Lấy tiền bao gái chưa chắc đã là ngu, nhận tiền của trai chưa chắc đã là khôn”

Tình hình “chiến sự comment” trên các bài tranh luận có vẻ khá căng thẳng. Kịch tính hơn cả phải kể đến đề tài “lấy tiền cho gái”.

 
Mấy ai hiểu, làm đàn ông xứ mình “gánh nhiều cái khổ lắm chứ!

Một người đàn ông vừa lên tiếng đòi chia “tình phí” sòng phẳng như Tây, vì tình yêu là quan hệ song phương, cớ sao đàn ông cứ phải bao bọc tài chính, thì ngay lập tức “sóng” comment chia thành ba luồng rõ rệt.

Một luồng thì chê bai thậm tệ cái ý tưởng đòi chia tình phí, với lý lẽ đàn ông mà cân đo đong đếm chuyện vé xem phim, tiền ăn uống như thế, mai này về thế nào cũng đếm lọ dưa hành đong chai nước mắm. Rồi thì sao không thấy ai đòi quyền bình đẳng trong việc chăm sóc con cái, giặt đồ rửa chén, mà cứ chăm chăm đòi … chia tiền? Đàn ông mà cứ tư tưởng như vầy chỉ có ế chắc.

Luồng sóng thứ hai yếu ớt hơn một chút (mà cũng chắc là đa số từ các anh đàn ông), chống chế rằng làm ông ở xứ mình thật khổ, bên Tây người ta chia tiền ăn tiền nhà với nhau có sao đâu, tại sao phải nhất định là đàn ông thì phải gánh vác.

Cuối cùng, luồng ý kiến trung tính, dù ít, nhưng lại có vẻ thuyết phục nhất, đều thống nhất với nhau rằng “lấy tiền bao gái chưa chắc đã là ngu, nhận tiền của trai chưa chắc đã là khôn, khôn ngu quan trọng là mình muốn đầu tư những gì và lấy lại những gì trong một mối quan hệ”. Thật là thông thái!

Tử tế: Đáng chán! – Không tử tế: Tránh xa!!!

Toàn chuyện đàn ông, nhưng từ đó ta có thể thấy phụ nữ ôi sao mà phức tạp!

Làm đàn ông thì nên tử tế hay nên chơi bời? Khi vừa có người lên tiếng đại ý “Đàn ông hiền lành tử tế thật nhạt nhẽo, đàn ông hư thì phụ nữ mới yêu”, tức thì dư luận ào ào lên rằng ôi cô này được voi đòi tiên, có người đàn ông tử tế yêu thương mình lại còn bày đặt chán ngán, chê người ta nhạt. Có người ác miệng hơn, nói hẳn ra là nồi nào úp vung nấy thôi, trai tử tế thì gái tử tế yêu, trai hư thì… Phũ phàng thế chứ!

Nhưng đến khi ca sĩ Trà My bày tỏ quan điểm tránh xa đàn ông ăn chơi (kể cả ăn chơi theo nghĩa tích cực nhé!), thì bàn dân thiên hạ lại nhao nhao xoáy vào đời tư của cô để so sánh với phát ngôn này. À, nhưng dù sao cũng có một số người tập trung vào vấn đề chính, và khen ngợi Trà My rằng cô thật thông minh!!!

Nhưng kiểu gì thì mới vừa lòng phụ nữ đây?

“Không sưu tập… đàn bà là được!” – Nghi lắm!

Đúng là không dễ làm vừa ý phụ nữ. Phụ nữ có thể sưu tập giày dép, túi xách, nước hoa… nhưng lại rất ghét bọn đàn ông sưu tập đồ hi-tech, máy ảnh, xe mô tô. Sao bất công vậy nhỉ?

 
Làm trai kiểu gì mới vừa lòng các nàng được đây?

Vậy nên khi có cô lên tiếng chê thậm tệ “đàn ông gấu bông”, ngay lập tức gạch đá ném đã ném lại rào rào. Đa số đều bênh vực cho những người đàn ông sống có đam mê, chê người phụ nữ không hiểu thú vui của chồng là thiển cận, cố chấp.

Nhưng đến khi nhạc sĩ Quốc Bảo “lỡ” hé lộ lý do cuộc hôn nhân của anh tan vỡ, một phần chính là do những thú chơi sưu tập của anh, thì không khí đám đông có vẻ chùng xuống hẳn. Mọi người tỏ ra dè dặt hơn, cẩn trọng trọng, đa số đều có chung ý kiến: thôi thì đàn ông chơi gì thì chơi, nhưng chơi trong khả năng tài chính của mình cho phép, đừng để nhà dột cột xiêu, vợ con khốn đốn.

Tuy vậy, cá biệt vẫn có những tín đồ cuồng nhiệt (mà tôi đồ rằng họ đều là đàn ông) tiếp tục cổ vũ nhiệt liệt cho những thú chơi tiền tốn của, bằng lý lẽ rằng đã chơi thì chơi cho tới cùng, miễn không sưu tập… đàn bà là được.

Nhưng nghi lắm, người ta sưu tập từ con tem đến dàn audiophile vài chục ngàn đô, xe hơi cả trăm ngàn đô, tranh kính cả triệu đô, thì đàn bà không lý gì không phải là một đối tượng đáng để cho vào diện sưu tập, đúng không thưa các quý ông?

“Làm trai khó lắm, phải đâu chuyện đùa!”


Nhậu ư? Thời buổi này, quan niệm “nam vô tửu như kỳ vô phong” bị đập cho tơi tả. Mọi người sẵn sàng giơ cao lá cờ nghĩa “anh em ơi, đừng nhục vì không biết nhậu!!!”.

Còn tiền? Nhiều tiền có làm nên một người đàn ông không? Lời khuyên của đại đa số độc giả như thế này: “Ít tiền thì cũng đừng mặc cảm, nhưng nhiều tiền thì vẫn tốt hơn. Giữa một người tốt bụng và ít tiền, và một người tốt bụng lại nhiều tiền, bạn nghĩ xem phụ nữ chọn ai?”. Câu hỏi “căng” quá, đem đi thi hoa hậu thì sao nhỉ?

Vậy đó! Ai bảo chăn trâu là khổ? Làm đàn ông, mà nhất là đàn ông xứ Việt mình có khi còn khổ hơn nhiều!

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Buông thả sau khi thấy chồng truy hoan với siêu mẫu


Sống buông thả

Xóa đoạn video anh ta hành lạc với chân dài, yêu cầu ly dị, rồi từ đó tôi 'say mê' trai trẻ và làm tất cả để có họ.
Cách đây khoảng một tháng, tôi có đọc một bài viết tâm sự của người phụ nữ bị chồng phụ bỏ và giữa họ có một hợp đồng ràng buộc để người vợ phải im lặng. Tôi cảm thấy đau đớn khi phải nói ra sự thật rằng tôi cũng đang rơi vào một tình huống tương tự. Nhưng tôi ở phía bên kia...
Tôi năm nay đã gần 50 tuổi. Tôi không quá giàu nhưng có đủ tiền để sống một cuộc đời phong lưu mà không cần suy nghĩ. Nhưng tôi quá buồn. Cuộc hôn nhân tan vỡ khi tôi 38 tuổi. Tôi phải gánh mọi nỗi buồn do người đàn ông phản bội. Lúc đó chúng tôi cùng làm ăn trong một tập đoàn. Vợ chồng được tiếng là sát cánh bên nhau từ thuở hàn vi. Khi chúng tôi cưới nhau, chồng tôi mới từ nước ngoài về, dù là du học sinh nhưng anh chẳng biết làm gì ngoài chuyện học.
Những món đồ anh mang về chủ yếu là sách. Nhưng tôi yêu con người đó của anh. Tôi từng nghĩ, nếu có phải ra chợ để bán buôn lo cho anh và gia đình tôi cũng cam lòng. Ngày đó tôi cứ nghĩ phụ nữ hy sinh thế là tốt. Chồng tôi cũng yêu thương tôi. Chúng tôi cưới nhau và sinh hai đứa con. Cuộc sống cơ hàn đi qua khi chúng tôi nắm được cơ hội đầu tư vào trong tập đoàn. Vất vả bươn chải thời gian đầu nhưng sau đó khấm khá. Chúng tôi mở công ty riêng và việc làm ăn lớn dần lên. Cặp vợ chồng lý tưởng khi xưa, giờ đã là ông bà chủ. Người ngoài ngưỡng vọng, gia đình tự hào. Chúng tôi tạo điều kiện cho rất nhiều con cháu trong dòng họ hai bên có công ăn việc làm thu nhập ổn định.
Trong 10 năm, chúng tôi đã có được một lượng tài sản lớn. Đúng lúc đó, chồng tôi rơi vào cánh cửa của những cuộc truy hoan ngoài luồng. Anh đã bị quyến rũ bởi một cô hoa hậu. Thực sự mà nói, tôi không phải mẫu đàn bà hoạn thư. Làm ăn nhiều rồi, tôi hiểu đàn ông thích gái đẹp. Tôi cũng nghĩ chồng tôi trong số đó và anh có lả lơi trong tay mấy cô hoa hậu cũng là vì ham hố chút chơi. Tôi chỉ cảnh cáo anh thôi. Không ngờ, sự dễ dãi của tôi lâu ngày tạo cho anh cảm giác quen thuộc rằng, cứ sai phạm đi rồi xin lỗi là xong, vợ mình thì vẫn còn là của mình.
Cho đến một ngày, tôi đã không chịu nổi nữa. Anh đem một cô người mẫu vừa đoạt một giải thưởng về văn phòng và ngủ ngay tại đó. Phòng tổng giám đốc chỉ có hai người có chìa khóa là anh và tôi. Anh không ngờ chuyến bay Hải Phòng - Sài Gòn của tôi lại đáp sớm hơn hai tiếng đồng hồ. Thực ra không có sự sớm sủa ấy mà là tôi đổi vé vào phút trót để muốn chứng kiến cảnh anh sống và anh biến văn phòng của tổng công ty thành một quán trọ cho gái điếm rẻ tiền trú chân.
Tôi mở cửa phòng. Cô siêu mẫu đang oằn mình trong cơn cuồng nộ dục vọng của chồng tôi. Cô ta không hề biết tôi đã ghi được một đoạn băng trong điện thoại. Tôi ngồi ở salon, chờ cho hai kẻ điên cuồng xong cơn thịnh nộ, thèm khát, mới giả bộ gõ cửa. Cô siêu mẫu chết lặng. Chắc cô ấy nghĩ nó sẽ bị chém nát mặt hoặc bẻ gãy giò cho mất đôi chân làm nghề kiếm cơm. Nhưng tôi lại ngồi im lặng ở sofa. Tôi nói với cô chân dài: Chị có quay một đoạn clip vừa rồi ở trong điện thoại này. Chị sẽ xem lại sau. Bây giờ em về đi vì chị cần anh ấy cho cuộc họp hội đồng quản trị ở đây và ngay lúc này. Cô ta cắp giày đi như bỏ chạy khỏi phòng chồng tôi.


Còn anh ấy thì lúng túng không biết phải làm gì. Tôi cười chua chát: "Anh sắp nói 'Đàn ông ấy mà em' phải không? Vâng, đàn ông ấy mà, nên bây giờ em cần phải làm là chứng minh cho anh biết em cũng là đàn bà ấy mà. Mình ly hôn đi, cho anh thoải mái hơn. Chứ cứ phải giả vờ đức hạnh cả em và anh cũng nhức đầu lắm". Chúng tôi chia tay 3 tháng sau đó. Chồng tôi cũng có một điều kiện, anh ấy sẽ chia cho tôi 50% tài sản cũng như cổ phần công ty với điều kiện tôi xóa đoạn băng đó đi. Và làm ơn hãy giữ giùm anh ấy những bí mật.
Thực sự tôi không ghét chồng tôi, tôi chỉ ghét sự sai lầm của mình trong cuộc sống gia đình. Thế nên tôi đã chia tay và rũ bỏ quá khứ ấy một cách lạnh lùng. Tôi nghĩ, ở tuổi này rồi tôi sẽ sống cho chính mình. Tôi bước vào những cuộc tình với nhiều gã trai trẻ, sống vui vẻ trong thành phố bận rộn và hình như ai cũng cần tiền. Tôi cho các chàng trai tiền và những chuyến đi. Và họ trả lại tôi sự chiều chuộng và nâng niu. Cũng thú vị. Nhưng đó không phải là tình yêu thực sự. Cho đến khi tôi gặp Chí.
Chí là mẫu người không giống vẻ rẻ tiền của những nhan sắc đàn ông trong thành phố này, những nhan sắc được bày trên các tạp chí như những món hàng trong siêu thị. Chí là một nghệ sĩ không còn trẻ, anh cũng ít xuất hiện, sau này chủ yếu tham gia các hoạt động từ thiện của giới nghệ sĩ, còn lại tập trung cho kinh doanh.
Chúng tôi bắt đầu quen nhau trong một bữa tiệc từ thiện. Anh cũng là người không may mắn trong hôn nhân. Đến cuộc hôn nhân thứ ba mới tạm gọi là yên ổn. Tôi thấy mẫu đàn ông này có gì đó bí ẩn, thú vị. Tôi hẹn anh đi ăn trưa để bàn công việc từ thiện và kinh doanh. Nói là nói vậy thôi, chứ thực lòng tôi muốn tìm cách tán bằng được gã đàn ông này, dù biết hắn ta có vợ. Thì cũng giống như chồng tôi đó, có vợ rỗi vẫn lên giường với người khác, có sao đâu!
Mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi. Anh ấy nhẹ nhàng, kín đáo. Tôi và anh bắt đầu hẹn hò. Chí nói, em là người đàn bà bí ẩn nhất thành phố nên anh thích em. Tôi thường chọn một phòng khách sạn thật đẹp, hẹn giờ rồi tới trước. Chí tới sau. Anh đi xe hơi vào gara của khách sạn rồi bấm thang máy lên thẳng lầu cao vì đã được bảo vệ và lễ tân đồng ý từ trước. Mọi chuyện như một quy trình khép kín. Thực sự mà nói, Chí không phải mẫu đàn ông tuyệt vời ở trên giường. Chí làm tình không giỏi, cơ thể cũng không hoàn hảo so với những gã trai tơ thì mọi chuyện còn thua xa. Nhưng không hiểu sao, tôi thích được nằm ôm lấy anh. Được có một bờ vai tựa vào nhau, ngắm nhìn thành phố. Tôi như trở lại tuổi thanh xuân. Tôi cũng không lý giải được cảm xúc của chính mình nữa.
Chúng tôi quen nhau được một năm thì vợ Chí phát hiện ra. Câu chuyện vỡ lở nhanh sau đó vì cô ta quá ghen tuông. Tôi cảm thấy khó xử. Nhưng tôi không muốn mất Chí. Bởi vì tôi đã chấp nhận chỉ là tình nhân, không làm gì tổn hại tới gia đình anh ấy cơ mà. Tôi buộc phải đứng dậy, giành lấy tình yêu cho mình.
Tôi hẹn gặp vợ Chí. Tôi nói với cô ấy, hãy về dàn xếp với chồng mình cho mọi chuyện êm xuôi. Tôi sẽ không xen vào cuộc sống gia đình cô. Nhưng đừng bao giờ đụng đến tôi, vì tôi sẽ không để cho cô ta có cơ hội nói một lời nào nữa. Cô ta lồng lên như sư tử bị đánh. Thật thảm hại. Tôi nói, nếu thực sự cô và Chí không còn yêu nhau nữa, hãy chia tay đi. Tôi sẽ tặng cô một căn nhà vài tỷ để mua cái cơ hội được làm người đến sau, ở bên Chí; Chỉ với một điều kiện duy nhất, cô ta phải câm miệng lại. Nếu cô ta ho he một tiếng, tôi sẽ...
Cuộc hôn nhân của Chí và vợ kéo dài thêm ba tháng nữa. Rồi cô ta chủ động gặp tôi. Cô ta đồng ý với điều kiện của tôi đưa ra. Nhưng sẽ chỉ chấp nhận ly hôn khi cầm trong tay sổ hồng ngôi nhà. Tôi đã kêu một đứa em trong công ty bán lại cho cô ta ngôi nhà đó và chuyển khoản tiền trước mặt cả hai vợ chồng Chí. Chí im lặng. Nghĩa là đồng ý.
Họ chia tay nhau. Vợ Chí dọn về ở căn nhà mới. Còn Chí, biết chắc sẽ phải đối mặt với những dư luận ồn ào, tôi cùng anh qua nước ngoài một thời gian để vừa lo kết nối lại với văn phòng bên đó, đồng thời cũng có cơ hội đi du lịch cùng nhau. Chí đã hạnh phúc bên tôi trong suốt 3 tháng trời.
Nhưng, cuộc đời vốn không có gì dài lâu. Biểu hiện chán chường của Chí đến nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi đã quá lầm khi tin rằng Chí sẽ yêu mình hơn mọi thứ. Tôi, lúc này mới kịp nghĩ, thực ra Chí còn kém tôi tới 5 tuổi và anh vốn là người đàn ông lăng nhăng. Lăng nhăng trong cái vẻ ngoài kín đáo của mình. Chí đã tìm cách đến với những cô gái trẻ, rất sớm. Và cũng với vỏ bọc kín đáo đó, với cách đã làm với tôi trước đây khi trốn vợ đi ngoại tình, anh bước vào những cuộc chinh phục khác. Ôi, tôi thật ngốc. Tôi đã tin rằng mình có thể mua được trái tim một con người...
Cảnh sát toàn cầu

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Tình công sở – thứ niềm vui trộm cắp

http://www.tamsuthamkin.com/tinh-cong-so-thu-niem-vui-trom-cap/


Tôi phải nói ngay từ đầu, tôi là người phụ nữ đã nhiều lần ngoại tình và đều là những mối tình công sở.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó: tôi xinh đẹp – bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều nhận xét như thế.
Có lẽ vì vậy mà tôi không có được hạnh phúc. Mới 18 tuổi là tôi đã có hàng tá các chàng trai vây quanh. Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ sợ tôi sẽ dại dột mà làm xấu mặt gia đình nên đồng ý cho tôi lấy một chàng khá nhất trong các chàng trai đó. Anh là cầu thủ chuyên nghiệp, cao to, đẹp trai và cũng rất đào hoa. Bị cuốn hút bởi cái vẻ ngoài của anh, nghĩ mình đã yêu, tôi hân hoan lên xe hoa.

Cuộc sống gia đình của chúng tôi chẳng mấy chốc thể hiện rõ sự lỏng lẻo. Anh đi suốt, hết thi đấu đến tập huấn, có ở nhà thì cũng bè bạn nhậu nhẹt, chơi bời đâu đó. Tôi như bông hoa thỉnh thoảng anh vui vui thì trưng ra với thiên hạ cho mọi người trầm trổ, nếu anh quên mất thì tôi cứ lủi thủi một mình với đứa con gái nhỏ ra đời hơn một năm sau ngày cưới. Tôi biết, quanh anh còn có những cô gái đẹp hơn tôi. Tính tôi lại nhút nhát , vài lần ăn bạt tai của anh khi thắc mắc ghen tuông đã làm tôi rúm ró, không còn ý thức gì về quyền làm vợ của mình nữa.
Nhưng vì tôi đẹp nên sự cô đơn của tôi không thoát khỏi ánh mắt của các đồng nghiệp. Những săn đón bắt đầu và tôi lao vào những cuộc tình mới để quên nỗi buồn mái ấm nhạt nhẽo, có cũng như không. Tất cả những mối tình công sở ấy lúc đầu đều hết sức nồng thắm. Với ai, tôi cũng là người phụ nữ mà họ tìm thấy sau những bất hạnh hôn nhân. Với ai, tôi cũng là chỗ dựa, chỗ an ủi, chỗ sẻ chia… Tôi thương họ. Tôi hận những người phụ nữ dữ dằn, đanh đá, chỉ biết đòi tiền chồng, ghen tuông, có hạnh phúc mà không biết nắm giữ. Tôi tin rồi họ, những người tình công sở của tôi, trước sau cũng sẽ can đảm vứt bỏ những mụ phù thủy kia để tìm đến hạnh phúc bình yên bên tôi.

Thế nhưng, tôi dần nhận ra tất cả chỉ là sự giả dối. Với người này tôi bắt gặp cảnh gia đình hạnh phúc bên nhau trong hội hoa xuân, người chồng “bất hạnh” đang ôm eo vợ mình rất đằm thắm. Với người kia là sự lủi nhanh như cắt khi vợ ập đến bắt quả tang chúng tôi tay trong tay ở một quán cà phê kín đáo. Với người nọ là chiếc điện thoại khóa máy vội vàng giữa đêm khuya khi tôi báo bị đau ruột thừa, không có ai bên cạnh… 
Tôi lần lượt nhận ra chân dung “tham và hèn” của những người tình công sở. Họ chỉ muốn có tôi dung dăng dung dẻ trong những bữa trưa ngắn ngủi hay những chiều cà phê lãng mạn. Họ sẵn sàng tránh né trách nhiệm, chối bỏ quan hệ, cắt đứt hèn nhát khi “những mụ phù thủy” của họ xuất hiện, thề sống thề chết với vợ ngay trước mặt tôi, rằng họ chỉ yêu vợ, rằng tôi chỉ là phút lỡ lầm, thậm chí là tôi cố tình quyến rũ họ. Có anh chàng còn đê tiện đến mức yêu cầu tôi trả lại mọi món quà tặng để vợ anh ta được hoàn toàn yên lòng.
Thế nhưng, tôi vẫn không tránh được những mối tình công sở đó, bởi chồng tôi vẫn đi liên miên ngày tháng. Thoảng có về ở nhà năm ba ngày thì hành hạ, dằn vặt tôi với lời đe dọa: “Tôi mà biết em ngoại tình, tôi giết cả hai”. Tôi căm thù kiểu sở hữu của anh ta, căm thù thái độ nhơn nhơn, coi thường của anh ta với tôi. Tôi không dám chống lại anh ta thì tôi sẽ ngoại tình. Tôi cảm thấy mình phần nào trả thù được, phần nào làm nhục được kẻ mạnh hơn mình, đang sở hữu mình khi ngoại tình.
Nhưng, càng ngoại tình, tôi càng cô đơn. Tôi đau đớn biết chừng nào trong những đêm nằm co quắp một mình, bấm máy gọi người tình, kẻ mới buổi sáng thề thốt yêu đương, giờ lại lắp bắp hoảng hốt: “Anh A, chị B đó à. Dạ dạ, tài liệu đó tôi đã làm xong. Mai tôi sẽ gặp anh (chị) sớm” hay “Dạ xin lỗi, anh lộn máy rồi” thậm chí là cả lời quát tháo kìm nén: “Sao em dám gọi cho anh giờ này”.

“Đi đêm có ngày gặp ma”. Một trong số những “phù thủy vợ” đã gọi điện đến cho chồng tôi, khi đó chúng tôi cùng đang ăn cơm, một bữa cơm nhà hiếm hoi của anh. Nghe xong điện thoại, anh lẳng lặng không nói lời nào úp nguyên bát canh chua nóng rẫy lên đầu tôi. Những đánh đập, chửi rủa suốt nhiều tuần sau đó đã khiến tôi có đủ can đảm xin ly hôn.

Giờ đây tôi sống một mình cùng con gái. Mọi sóng gió đã qua. Tôi hoàn toàn tự do để có những mối tình của mình. Vẫn lao vào tôi những gã đàn ông “cổ cồn trắng” với điệp khúc “Gia đình anh bất hạnh”, “Vợ anh không hiểu anh”, “Em mới đúng là nửa còn lại của anh”… nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh, dửng dưng. Tôi đã nhận ra những ê chề của thứ tình cảm thừa thãi, ăn cắp đó. Không có gì không có cái giá của nó. Làm gì có sự thanh thản với hạnh phúc vụng trộm. Mà cái giá đó quả là quá đắt. Tôi thà một mình

Chồng mê tít cô ôsin xấu như ma

http://www.tamsuthamkin.com/chong-me-tit-co-osin-xau-nhu-ma/

Người đánh cắp trái tim của chồng chị lại là ả ôsin quê mùa tên Nụ, người đàn bà nhỏ bé, thấp kém, ít học.
Chị vốn xuất thân trong một gia đình giàu có. Bố chị là đại gia có tiếng trong giới bất động sản. Chị được thừa hưởng cái sự mạnh mẽ, tài kinh doanh, sự xông pha, máu lửa của bố, nên từ rất sớm chị đã được bố rèn giũa đi theo sự nghiệp kinh doanh.
Chồng chị lại sinh ra trong gia đình nông dân, anh là một trong những người phụ tá tin cậy của bố chị. Vì thế trước khi mất, bố đã gửi gắm chị cho anh, bởi ông tin rằng anh là một người đàn ông chân chính, có thể giúp chị giữ vững và phát triển sự nghiệp kinh doanh.
Quả thật anh chị đã hợp duyên, lại hợp mệnh, nên việc làm ăn phất cứ như diều gặp gió. Tuy nhiên, trong công việc, chị vẫn là người sắc sảo vượt trội nên mọi vấn đề ngoại giao chị đều đảm nhiệm. Chị như con thoi, sẵn sàng lao đi với công việc kinh doanh, còn việc quán xuyến gia đình, chị nhờ cả vào Nụ, cô ôsin có họ hàng xa với chị.
Chị không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt…
 Ảnh minh họa

Nụ xấu xí, quê mùa, nhưng rất tháo vát, Nụ quán xuyến việc nhà rất gọn gàng, lại có tài nấu ăn, nên cả anh chị và cậu con trai đều rất vừa lòng.
Chị tất tả với những hợp đồng, mối làm ăn ở khắp các tỉnh, nên thường xuyên vắng nhà. Thằng con trai chị đang tuổi yêu, cũng tấp tểnh đi suốt. Chỉ có chồng chị và Nụ là thường xuyên có mặt ở nhà.
Lửa gần rơm nên họ bén nhau lúc nào chẳng biết. Trong khi chị cứ mải miết kiếm tiền bên ngoài, thì ở ngay chính ngôi nhà của chị, ả ôsin đã manh nha thay thế vị trí của chị.
Cũng có những khoảng thời gian trống giữa những chuyến đi, chị chợt nhận ra sự hững hờ, khác lạ của chồng. Chị nghi ngờ, nên thuê thám tử theo dõi. Tiền mất mà chẳng có được manh mối gì, chị đành gác lại mối lo lắng vì công việc lại cuốn chị đi.
Cho đến một hôm, sau một chuyến công tác, chị trở về sớm hơn dự định. Vì mệt mỏi, lại cũng đang giấc trưa, chị lặng lẽ mở khóa vào nhà, định bụng lên phòng ngủ một giấc, nạp năng lượng rồi mới thông báo cho chồng con… Khi bước vào phòng ngủ, chị bàng hoàng khi thấy chồng chị và ả ôsin đang quắp chặt lấy nhau, ngủ ngon lành trên chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng chị…
Chị muốn được nhìn thấy sự bàng hoàng của kẻ ngoại tình bị bắt quả tang, hay được thấy cảnh ả ôsin sợ hãi quỳ xuống van vỉ chị. Nhưng chính chị phải sững sờ trước thái độ thản nhiên của chồng chị và Nụ. Chị mới là kẻ đáng thương nhất trong mắt của họ. Chồng chị và Nụ đã ngoại tình với nhau rất lâu nhưng chị chẳng hay biết gì. Chị bị họ cắm sừng, xỏ mũi, khi chị cứ mải miết say sưa với việc kiếm tiền.
Không một lời thanh minh, anh chìa ra tờ đơn ly hôn. Anh nói rằng tuổi của anh không cần quá nhiều tiền, không còn cần gái đẹp, chỉ cần một người vợ biết chăm sóc anh hàng ngày, và Nụ đã cho anh tất cả những điều anh cần, mà từ bao lâu nay chị không dành cho anh…
Chị đau khổ trước quyết định của anh. Chẳng phải một người phụ nữ giàu sang, cũng chẳng phải một người đàn bà xinh đẹp, danh giá. Người ăn cắp trái tim của chồng chị lại là ả ôsin quê mùa tên Nụ, người đàn bà nhỏ bé, thấp kém, ít học…

Sống thử ư? chuyện nhỏ!

Sống thử


Là một cô gái hiện đại, sành điệu nên tui luôn cập nhật và bắt kịp những trào lưu mới xuất hiện trong giới trẻ, nhất là những làn sóng văn hóa ngoại nhập. Một trong những mốt “hót” nhất hiện nay là sống thử, mà đã là “hót” thì tui không thể bỏ qua được. 



Mấy nhỏ bạn trong lớp tui cũng rủ nhau sống thử đầy đó, có sao đâu? Mấy nhỏ còn khoe là được lợi nhiều thứ nữa kìa. Thấy vậy nên tui cũng đồng ý sống thử cho biết. Đằng nào hai đứa cũng hẹn ước khi ra trường sẽ làm đám cưới mà. Mặc cho mọi người khuyên can, tui vẫn quyết tâm làm bạn cùng phòng của anh ấy. “Dân chơi sợ gì mưa rơi!”. 

Thời gian đầu, tụi tui ngập tràn hạnh phúc. Đúng là sống thử có nhiều cái lợi. Lúc nào cũng được ở bên nhau, thấy nhau hàng ngày. Chẳng phải mòn mỏi nhớ nhung, mong chờ đếm từng giờ từng phút để được gặp nhau, mỗi khi gặp lại chỉ tâm sự được vài tiếng ngắn ngủi chẳng bõ công. Lại còn tiết kiệm được khoản tiền ăn ở, “tình phí” cũng kha khá, tui cũng có dịp thể hiện vai trò “vợ đảm”.

Tụi tui chăm sóc nhau từng tí một, dành cho nhau những gì tốt nhất. Tuy cũng bị mọi người xung quanh dòm ngó, bàn ra tán vào nhưng tụi tui mặc kệ. Để ý làm gì cho mệt óc, để thời gian đi chơi, chăm sóc nhau còn hay hơn. Họ thấy tụi tui hạnh phúc thì ghen ăn tức ở, cạnh khóe nói xấu đó mà. Đúng là “lúa” quá đi, thời nay sống thử đang là trào lưu, thế mà họ vẫn còn cổ hủ, hay xét nét, chán ghê!

Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ một thời gian ngắn, người iu tui lộ rõ bản chất lười nhác, ham chơi. Ngoài việc học ra, hắn hết “lông bông” cùng đám bạn học, lại tổ chức họp mặt hội game online, chẳng lo lắng chăm sóc, phụ giúp tui như trước kia. Hắn có thể bỏ tui thui thủi một mình ở phòng trọ cả ngày nhưng không thể bỏ chơi game hoặc ra ngoài chơi cùng hội bạn một hôm. Nhiều lúc tui bị bệnh nằm một đống mà hắn cũng chẳng thèm hỏi thăm lấy một câu. Vậy mà lúc hắn lỡ tay làm trầy laptop thì lại xuýt xoa tiếc rẻ lắm. Nghĩ đến là tui tức cành hông. Tui nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa mà chẳng được một lời cảm ơn, khen ngợi. (Mặc dù nấu cơm chưa ngon, nội trợ chưa giỏi). Hổng biết trong mắt hắn tui là người yêu hay là ô-sin nữa!

Nhưng điều khiến tui lo lắng hiện nay là tui ngày càng học tệ. Trước đây tui có học lực khá, là niềm tự hào của ba mẹ. Nhưng hàng lô lốc các công việc linh tinh để chăm sóc cho người iu đã lấy hết thời gian sách vở của tui. Các bạn của tui cũng dần xa tui. Phần vì sợ làm phiền, phần vì ngại gặp người yêu tui. Một số bạn còn lên án lối sống thử của tui. Còn hắn thì vẫn vô tư. Chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh nổ ra ngày một đều đặn hơn khiến tui mệt mỏi.

Tui bỗng thấy tiếc nuối khoảng thời gian trước đây khi còn là một cô sinh viên tự do, thảnh thơi học và vui chơi thỏa thích cùng đám bạn, có cả một tương lai rộng mở phía trước với biết bao hoài bão đẹp. Ngẫm lại, tui thấy mình thật nông nổi, dại dột. Liệu làm lại từ đầu có còn kịp nữa chăng?

.