Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Xin em, đừng yêu anh như thế

.



Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.

Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời.

Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.

Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh

Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.

Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...

Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.




Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Bác sĩ Lương Cần Liêm trả lời:

Bạn Phạm Kim Chung, SV CĐ Y tế Hà Nội hỏi: "Khi là người trưởng thành (đi làm) liệu có thể yêu thực sự được không vì cuộc sống có quá nhiều vấn đề ta phải tính toán?".

Trả lời:

"Tình yêu có nhiều giai đoạn, lứa tuổi. Khi hai người tay trắng yêu nhau thì giống như là hai người cùng nhau mua một chiếc ô tô rồi cùng chạy xe, đi đến nơi hạnh phúc.

Khi đã có điều kiện vật chất mà yêu nhau thì giống như mỗi người đi một chiếc xe riêng của mình. Khi anh này chạy 100km thì cô kia cũng phải chạy 100km. Hai chiếc xe khác nhau sẽ có chất lượng và tốc độ khác nhau, việc hoà hợp khó hơn.

Theo tôi, hai người yêu nhau nên đi cùng trên một chiếc xe sẽ đi được xa hơn".


Bạn Hân Ngọc, SV ĐH Kinh doanh công nghệ thắc mắc: "Nếu hai người yêu nhau thực sự thì nên chia sẻ tình phí như thế nào để hai người thoải mái?".

"Đời sống đưa đến những suy nghĩ về vật chất quá nhiều nên tình yêu bị thương mại hoá. Nhưng tình yêu là trao đổi tình cảm trước khi nghĩ tới trao đổi tiền tệ.

Về việc chia sẻ tình phí, bạn nên nghĩ như thế này. Dù là trai hay gái, cần biết yêu là cho đi. Nếu sợ mất trước, sợ thiệt nên tính toán khi yêu thì biết tính đến bao giờ cho hết. Cứ nghĩ làm sao để sòng phẳng hoặc mình thiệt ít hơn, lời lãi một chút thì khó yêu.

Yêu là phải cho trước, nhận sau. Khi nhận trước mới cho là ích kỉ, đề cao tự ái của mình", bác sĩ Lương Cần Liêm đánh giá.

Mai Châm

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

THƯ GIÁNG SINH

THƯ GIÁNG SINH

Cô vì được lĩnh phần thưởng học sinh giỏi nhất trường, nên được đứng lên bục nhận thưởng Nên cả trường biết mặt 

Anh trở thành kẻ ngưỡng mộ Năm đó anh mười bốn tuổi. 

Một hôm tan học, anh phát hiện cô không những chỉ ngồi cùng chuyến xe bus, lại còn xuống cùng một bến, nhà cô chỉ cách nhà anh một con ngõ nhỏ. 

Anh nhờ tấm thiệp Giáng Sinh để viết thư cho cô: "Hy vọng mình trở thành bạn bè".

Kết quả được hồi âm là... bị giám thị cầm lên đọc trước toàn trường và những tiếng cười rúc rích chế nhạo 

Lá thư này làm cả trường đểu biết "cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga" 

Một đứa ở lớp cá biệt đòi lọt mắt xanh nữ sinh gương mẫu của trường?

Anh tiếp tục viết thư, viết rồi phong lại. 

Đến mùa Giáng Sinh năm lớp 9 thì mang tất cả bỏ vào hòm thư nhà cô 

Cô không trả lời, giám thị cũng chả nhắc nhở.

Kỳ thi vào cấp 3 có kết quả, cô thi đỗ vào trường Nữ sinh số Một Đài Bắc danh tiếng ngay sát phủ tổng thống, 

Trường anh cách đó chẳng xa, anh học trường bổ túc Khoa học tự nhiên 

Vẫn thường cùng cô tuyến xe bus, nhưng chưa hề bắt chuyện. 

Anh chỉ có thể lén nhìn màu áo đồng phục xanh lục kia, âm thầm cầu chúc cho cô, và tự động viên chính mình. 

Anh vẫn viết thư, vẫn gửi cả tập vào mỗi mùa hoa Thánh Đản Hồng (hoa Trạng nguyên ) nở tháng Mười Hai 

Cô vẫn không ngó ngàng. 

Đại học, cô vào Đại học Sư phạm Đài Loan, anh xuống miền Nam học trường Trung cấp 

Để được nhìn thấy cô thường xuyên, anh ở miền Nam khổ học một năm trời 

Cuối cùng thi đỗ kỳ chuyển trường, vào khoa Giáo dục Công nghiệp của Đại học Sư phạm Đài Loan, lại trở thành bạn học của cô.

Còn nhớ, ngày nhìn thấy tên mình trên bảng trúng tuyển, anh lẩm nhẩm tên cô 

Phóng xe như bay đến con ngõ nhỏ để lần đầu tiên bấm chuông cửa nhà cô, 

Trong tiếng chuông cửa, đầu óc anh chỉ có hình ảnh cô 
khao khát nói với cô một câu nói một đời người, nhưng cô không để ý 

Cô đã có bạn trai, nhưng anh vẫn viết một câu cho cô: 

"Em chọn người khác đó là quyết định của em, tôi chọn em đó là quyết định của tôi, 

Em có thể sẽ thay đổi quyết định của em, nhưng tôi sẽ không bao giờ!" 

Cô rốt cuộc vẫn không ngó ngàng gì tới anh, với sự si tình có vẻ khủng bố tinh thần kia 

Mùa Giáng Sinh năm đó, anh nhập ngũ, cô cưới chồng!

Không lâu sau, cô sang Mỹ, anh cũng được tin cô đã sinh con gái. 

Nhưng anh không tuyệt vọng, từ nhỏ chưa bao giờ anh nghĩ sẽ đi Mỹ, 

Vẫn nghĩ, đi Mỹ là chuyện không tưởng, như kiệu vàng bao giờ đến thân kẻ phàm trần, 

Anh cứ tưởng mỗi học kỳ học cho thật chắc đã là quá tốt rồi, 
nhưng cô đã gọi lên giấc mơ nước Mỹ, và anh đến Mỹ du học, 

Mới hiểu ra những mùa Giáng Sinh trên tuyết trắng thật đẹp 
và kiên trì tin sự lựa chọn của tuổi mười bốn.

Ba mươi mốt tuổi, anh tốt nghiệp về Đài Loan, dạy một trường đại học, vẫn chỉ yêu một người 

Anh vẫn còn viết thư, mỗi lần Giáng Sinh lá thư lại đặc biệt dài, 

Chỉ có điều anh không gửi đi, anh định chờ khi tròn hai mươi năm quen nhau rồi tính. 

Anh muốn đơn sơ mang mối tình đơn sơ vào tuổi trung niên.

Mùa Giáng sinh năm ba mươi ba tuổi, cô đến tìm anh.

Đã mười chín năm rồi! Cuối cùng thư đã có hồi âm. 

Cô đã mất nhiều thứ, cô mang con gái quay về, không việc làm, 

Nghĩ anh là giảng viên đại học, quan hệ rộng, nhiều bạn tốt... 

Anh, tất nhiên, giúp cô quay lại giảng đường.

Anh cần cô, anh dùng cái tình đơn sơ của năm mười bốn tuổi 

Nhưng cô vẫn từ chối, vì giờ thì cô không còn xứng đáng với anh nữa.

Cô không còn là cô học trò giỏi giang ngày xưa ấy nữa. 

Giờ chỉ còn một thiếu phụ cay đắng sau cuộc hôn nhân thất bại!

Anh mang hai hòm thư đến nhà cô để cầu hôn 

Anh cảm ơn cô đã cho anh tất cả:

Không có cô, anh có lẽ chỉ học hết cấp ba bổ túc mà thôi; 

Không có cô, sẽ không có cử nhân, không thạc sĩ, không tiến sĩ; 

Không có cô, ai dắt anh qua những tháng ngày đằng đẵng 

Không có cô, anh sẽ đi về hướng nào của đời sống? 

Không có cô, chữ anh sẽ không được luyện đến ngay ngắn thế, văn chương của anh sẽ không mượt mà thế 

Không có cô, một người học khoa học tự nhiên không thể yêu văn chương thi ca như anh

"Văn chương thi ca đã ở bên tôi, tôi trở thành tôi ngày hôm nay!" 

"Em hãy để cho anh cả đời chỉ yêu một người!" 

"Em chưa nợ anh gì, yêu em là điều tốt đẹp nhất đời anh"

Mùa Giáng sinh năm ba mươi tư tuổi 

Anh và cô bước vào thảm đỏ hôn lễ 

Anh nhất định đòi con gái cô làm Tiên Đồng cho đám cưới 

Câu chuyện này chưa kết thúc, họ đã sống bên nhau hơn mười mùa Giáng sinh hạnh phúc 

Trong khu tập thể nhà trường, những Thánh Đản Hồng nhà họ nở thắm đỏ hơn cả 

Nở sớm nhất, và lâu tàn nhất 

Tôi biết, vì tôi từng học giáo sư Bành Hoài Chân, khoa Giáo dục Công nghiệp Đại học Sư phạm Đài Loan.

Trang Hạ dịch ]


Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

chuyện của Trang Hạ

Hôm rồi có bạn gái, sau buổi nói chuyện của mình tại trường bạn, đã viết thư hỏi mình một chuyện thế này: Em yêu người bạn trai đầu tiên, khi em học THPT còn anh ấy đã là sinh viên đại học, đi xe SH. Sau này, khi lên đại học, em mãi mới quyết định sẽ nhận lời yêu người thứ 2, cũng đi xe SH. Chỉ vì em đã giữ trong lòng ấn tượng sâu sắc về mối tình đầu, nên vô hình trung, em thích người thứ 2 cũng có 1 lý do vì anh ấy đi xe SH giống người yêu cũ (chứ không phải vì em thích cái xe SH). Chị hãy cho em lời khuyên, em có nên nhận lời người thứ 2 không, khi hình ảnh người thứ 1 sâu đậm trong tâm trí.

Mình trả lời:
Em hãy buông tha cho cả 2 người con trai, xóa họ ra khỏi tâm trí cùng chiếc SH của họ. Hãy tìm lấy niềm vui sống và một người con trai nào em có thể yêu không đắn đo, yêu không so sánh, dù họ đi bộ.
Vì dù nói thế nào đi chăng nữa, em đã coi chiếc xe là biểu tượng của người đàn ông trong tâm trí. Thậm chí, trong thư em, em không hề nhắc tên người đàn ông, nhưng em viết rõ tên chiếc xe SH.

Người đàn ông đi xe gì chả quan trọng. Em yêu họ vì họ đi xe gì cũng không hề sai. Nhưng, nếu em lấy một thứ ở ngoài bản thân người đàn ông để biến thành cảm xúc yêu đương, thì em sẽ có cơ hội ngỡ ngàng khi tiếp xúc với những thứ ở bên trong người đàn ông ấy. Những thứ không có thương hiệu, không có ai định giá tiền, chỉ có em là người tự chọn mua, tự đánh giá.

Và em đã hơn 20 tuổi mà em vẫn yêu theo tiêu chí và cái nhìn, cách cảm nhận của 1 cô bé chưa học hết phổ thông, thì hóa ra, 3 năm qua em đã sống phí hoài tuổi trẻ, mà chẳng trưởng thành được tí nào sao? Hãy cất mối thiện cảm với người đàn ông đi xe SH vào trong ký ức. Sau này, nếu thực sự thấy không thể sống thiếu nhau, em vẫn có thể lôi ký ức ra để tiếp tục phát triển tình yêu. Còn nếu không, cũng đừng quá băn khoăn phải lựa chọn.
Nếu em đã băn khoăn lựa chọn, chứng tỏ, em đã không hề yêu ai cả. Em chỉ lấy người này để thế chỗ cho người kia mà thôi!



Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Chung thủy

Anh sẽ nhận em làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em. Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan,lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, lúc hoạn nạn hay lúc bình an, anh hứa sẽ yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày suốt đời anh.
*

Đám cưới đã diễn ra một cách tốt đẹp. Cô đồng ý lấy anh, một nhân viên IT khô khan và ít lãng mạn. Còn cô là một giáo viên dạy vũ đạo, duyên dáng và xinh đẹp, các chàng trai theo đuổi cô không ít, và cũng không ai lọt được vào mắt xanh của cô. Nhưng khi anh đến , anh yêu cô bằng tình yêu chân thành, và hoàn toàn lấy lòng gia đình cô, bạn bè cô cũng ủng hộ anh. Anh làm việc lương không cao, cũng không đẹp trai, thậm chí anh không phải là mẫu người cô thích, thế mà cô lại lấy anh. Đôi lúc cô cũng không hiểu vì sao cô lại đồng ý lấy anh.

Sau đám cưới, anh và cô ra ở riêng, cuộc sống của họ dù ít tiếng cười nhưng chưa bao giờ có chuyện cãi cọ, buồn phiền, và cô thấy anh cũng không đến nỗi khô khan như cô nghĩ, những ngày lễ như valentine, 8/3…. Cô đều có hoa và quà của anh. Có thể nói, anh là một người chồng rất tốt. Hàng ngày anh chở cô đến chổ dạy rồi mới đến công ty làm việc, cuối tuần anh chở cô về bên ngoại, hoặc gặp gỡ bạn bè. Và anh luôn cố gắng để làm cô hạnh phúc.

Nhưng rồi cuộc sống đã không cho họ hạnh phúc được lâu, họ phải đối mặt với một cuộc sống mới, một cuộc sống thật khó để chấp nhận…

Một hôm đang làm việc anh nhận được điện thoại của cô, nhưng không phải là cô mà là một giọng nói khác.

-Xin lỗi, anh có phải là chồng của chị Diễm không ạ?

-Ai đang dùng điện thoại của vợ tôi vậy?

-Em cùng làm với Diễm, anh…anh vào bệnh viện ngay đi, Diễm mới bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy.

-Sao…Sao vậy, có chuyện gì với Diễm vậy - giọng anh như lạc đi, nghẹn ngào,anh không tin vào chuyện đang xảy ra.

-Anh vào bệnh viện nhanh đi!

Nói rồi người đó cúp máy mà không giải thích gì thêm. Anh lo lắng, hoảng hốt chạy vào bệnh viện, một lúc sau ba mẹ anh và ba mẹ cô ấy cũng đến, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sáng nay anh và cô đang vui vẻ ăn sáng với nhau, thế mà….

Sáu tiếng phẫu thuật là sáu tiếng anh đứng ngồi không yên,lòng như lữa đốt. Vị bác sĩ già bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh hỏi:

-Vợ tôi sao rồi bác sĩ?

-Tạm thời cô ấy đã qua cơn nguy kịch, còn phải ở lại bệnh viện để kiểm tra thêm - ông thở dài - nhưng có lẽ cô ấy khó mà đi lại được.

Thông báo của bác sĩ làm anh chết lặng, cô là một giáo viên vũ đạo, nếu không đi lại được thì chắc cô chết mất, anh đến bên cô, mà không biết nên nói gì. Lúc đó anh ước , giá như anh chịu đựng được những gì cô đang gánh chịu. Nhưng đó là điều không thể xảy ra.

Sau ba tuần ở bệnh viện, cô về nhà trên chiếc xe lăn, khuôn mặt cô phờ phạc, cả ngôi nhà như u ám hẳn đi. Từ khi cô biết cô không thể đi lại, mọi thứ xung quanh cô dường như đã chết, cô không thể nhảy múa được nữa,nghĩa là không thể làm những gì cô yêu thích với cô như thế chẳng khác nào chết nửa cuộc đời...

Và cũng từ đó, anh cố gắng để thấy cô cười, bây giờ, mọi việc trong nhà đều do anh một tay sắp xếp, từ giặt dũ đến nấu ăn. Cô thì vẫn thế, lúc nào cũng u buồn.

Mỗi buổi sáng, anh cố gắng dậy sớm, nấu điểm tâm cho cô, anh luôn gọi cô dậy sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong:

- Vợ ơi , dậy ăn sáng đi , anh chuẩn bị xong rồi .
-Anh để em yên. Em không thích ăn gì hết, để em yên - cô gắt lên.

Anh để chiếc xe lăn bên cạnh giường và chuẩn bị đi làm,chính anh cũng không biết nên làm gì để cô thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Bây giờ gánh nặng gia đình đặt cả lên vai anh, tai nạn của cô cũng đã tiêu tốn hết số tiền mà hai vợ chồng dành dụm được, giờ anh phải làm việc thật cật lực, để có tiền lo cho cô, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc hay gục ngã, ngoài việc ở công ty anh còn nhận thêm các công việc khác như: thiết kế web , lập trình phần mềm, bất cứ việc gì có thể làm ra tiền anh đều làm, đêm nào anh cũng thức đến nữa đêm. Và anh vẫn luôn yêu cô như ngày nào, và cô, nhờ anh cũng dần lấy lại niềm tin trong cuộc sống.

Anh cố gắng tiết kiệm để mua thêm cho cô một cái laptop để cô tiện nói chuyện với bạn bè, để cô khỏi lạc lõng những lúc vắng anh. Mỗi chiều đi làm về, anh đều đưa cô dạo quanh khu phố, để cô tìm được chút niềm vui. Anh nấu những món ăn cô thích, ở đâu có bác sĩ giỏi anh đều sắp xếp thời gian đưa cô đi chữa bệnh. Anh chưa bao giờ từ bỏ, luôn động viên cô phải cố gắng, nổ lực. Sự chăm sóc của anh làm cô thấy ấm lòng, cô không còn tự ty vì đôi chân tàn tật nữa, cô bắt đầu học cách chấp nhận nó. Nhưng đôi khi, vì sự chăm sóc của anh cô lại thấy tui thân, cô thấy mình nợ anh nhiều quá...

Một hôm, đang đang giặt quần áo thì nghe tiếng xoong chảo leng keng trong nhà bếp, anh chạy vào thì thấy cô đang cố gắng để nấu món gì đó.

- Em đang làm gì vậy?

- Hì, em định nấu bữa tối- cô nhoẻn miệng cười.

- Thôi, em nghỉ ngơi đi, mấy chuyện này để anh lo.

- Nhưng mà em muốn nấu- cô phụng phịu.

- Cái bếp cao vậy sao em nấu được, cứ để đó cho anh, em không thấy là anh phải lo đủ chuyện rồi sao, đừng làm anh lo lắng thêm nữa…

Cô lặng lẽ đẩy xe vào phòng, mắt nhòe đi. Cô thấy mình thật vô dụng, những việc tầm thường của con gái mà cũng không giúp được anh. Mấy ngày sau cô vẫn buồn vì chuyện đó.

Anh càng chăm sóc cô, cô càng thấy mình vô dụng, đôi lúc ý định tự sát chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng cô đã không làm thế, vì cô rất yêu anh.

Mỗi đêm, anh ôm cô và thì thầm: "Ngủ ngon em nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Nhưng cô chưa kịp say giấc thì anh lại trở dậy, lại lọc cọc lạch cạch với máy tính khô khan, tự nhiên lòng cô quạnh thắt, rồi những suy nghĩ mông lung cứ chập chờn trong đầu cô: "Nếu không vì mình, anh đâu phải khổ cực như vậy, tất cả là tại mình, giờ mình nên làm gì đây?"
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: LY HÔN.

Chiều hôm sau, khi anh vừa đi làm về, trên bàn đã có săn một tờ giấy, anh cầm lên đọc, nét mặt sa sầm lại, đó là đơn ly hôn, cô đã viết và đã ký.

- Cái này là sao đây? - anh chìa tờ giấy ra trước mặt cô.

- Em không muốn làm khổ anh nữa, anh ký đi.

Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại cô: "Em thực sự muốn anh ký thật chứ?”. Cô nhìn anh gật đầu. Anh im lặng, đi chuẩn bị bữa tối, ăn xong thì anh đi đâu mất. Tối đó, cô ở một mình, rất lâu rồi cô mới ở một mình trong đêm tối, tự nhiên cô thấy lạc lõng, nỗi cô đơn như đang gặm nhấm dần trái tim cô. Đã nữa đêm, anh vẫn chưa về, “anh đi đâu?”. Cô bắt đầu lo lắng và không biết nên làm gì ngoài việc khóc, cô thấy nhớ anh vô cùng, rồi cô ngủ thiếp đi. Khi thức giấc đã là 9h sáng, anh vẫn chưa về, cô trở mình, phải khó khăn lắm cô mới lên được chiếc xe lăn, cô đẩy xe đi một vòng quanh nhà, sao mà cảm giác u ám quá, cô muốn ăn cái gì đó, nhưng chẳng ai giúp được cô lúc này. Đành vậy, cô quay về phòng, chẳng biết làm gì, đầu óc trống rỗng.

Khoảng 11h thì anh về, tay cầm ít rau củ, để nấu bữa trưa. Sau một lúc thì xong, anh đẩy cô ra bàn ăn. Cô chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ăn, cũng không dám nhìn anh. Đang ăn thì anh nhìn quanh và nói:

- Anh mới vắng nhà có một đêm, sao mà bừa bộn quá vậy,chén bát chẳng ai rữa, quần áo cũng chẳng ai giặt, nhà cửa cũng chẳng ai lau-nói rồi anh thở dài.

Tự nhiên cô thấy miếng cơm trong miệng chát đắng, cô biết anh đang trách móc cô, nhưng biết làm gì hơn.

Rồi anh nói tiếp:

- Còn em nữa, chân em như vậy, bộ muốn anh ký vào tờ giấy đó thật hả?

- Dạ…em trả tự do cho anh, em không muốn anh phải khổ vì em nhiều nữa

- Thế anh ký rồi em sẽ ra sao, em suy nghĩ kỹ chưa?

- Rồi anh à!

- Không hối hận chứ?- anh ngừng đũa và hỏi.

- Thì em đã ký rồi, giờ chỉ còn anh quyết định thôi.

Anh rời bàn ăn, một lúc sau anh quay trở lại, trên tay anh cầm một con lật đật bằng gỗ, ngày xưa anh tặng cô, anh để con lật đật xuống bàn rồi đẩy nó ngã xuống, nó lại đứng bật dậy như chưa từng ngã, anh nói:

- Cuộc sống có đôi lúc làm chúng ta gục ngã, nhưng chúng ta phải biết cách đứng dậy em à, em tàn tật thì sao chứ, không đi được thì sao chứ, hãy để anh làm đôi chân cho em nhé, đừng có tự ti nữa.

Mắt cô bắt đầu nhòe đi vì những lời anh nói...

- Nhưng em….

- Không có nhưng nhị gì hết, em có nhớ những gì anh đã nói trong hôn lễ không, anh hứa sẽ yêu thương và tôn trọng em suốt đời anh, dù có chuyện gì xảy ra- anh nắm lấy tay cô- hãy để anh thực hiện điều đó em nhé, Anh Yêu Em!!!

Cô òa khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô:

- Em xin lỗi, em không bao giờ để anh phải buồn nữa đâu,e cũng yêu anh.

Anh đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên má cô:” Đừng khóc nữa, nước mắt hòa với cơm mặn lắm đó, em biết không hả?



Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

YÊU . . .

.

• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.

• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.

• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...

• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.

• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.

• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.

• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.

• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.

• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn



Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

KINH NGHIỆM CHỌN CHỒNG CHO CÁC CHỊ EM

.


1.Không nên lấy đàn ông mà trong nhà, anh ta là con một. Mẹ tôi đã để ý trong cả cuộc đời những gia đình có con một nên nhận ra một điều rằng con trai nhà con một thường được chiều chuộng nên cách cư xử không tinh ranh, sống phụ thuộc bố mẹ. Làm dâu trong nhà con một sẽ vất vả hơn làm dâu nhà đông anh chị em. Việc gì cũng đến tay, ngày lễ tết, giỗ chạp, việc trọng đại phải mua đống việc vào người. Rồi rất nhiều chàng trai nhà con một chẳng ra gì hoặc yểu mệnh lắm. Câu “có năm có bảy thì tốt, có một chẳng ra gì”, nguyên văn lời mẹ tôi.

2.Chọn gia đình có đông anh em mà lấy nhưng cũng chớ chọn những chàng con trưởng, bởi lý lẽ làm dâu trưởng vất vả, mọi tội đều quy cho dâu trưởng, hay bị đem so sánh với các dâu thứ, chịu thiệt thòi nhiều hơn. Tốt nhất cứ chọn anh thứ không thì anh út, an toàn hơn làm dâu trưởng.

3.“Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống”. Nhất định lấy chồng phải xem bố chồng là người thế nào. Nếu bố chồng là người đàn ông tốt tính, trụ cột gia đình, biết chăm lo cho vợ con thì sẽ biết dạy dỗ con trai. Nếu bố chồng gia trưởng, trăm phần trăm con trai sẽ được hưởng thụ hết đức tính ấy.

4.Khi yêu, phải thử xem người đàn ông mình yêu có biết chia sẻ công việc với mình không rồi hãy lấy. Mà chàng trai nào hay lam hay làm, biết quán xuyến việc nhà cửa thì đều nhanh tay nhanh mắt chia sẻ các việc nặng trong nhà của người yêu ngay từ lúc yêu, không nề hà khi phát hiện ra nhà người yêu có việc cần đến sức vóc đàn ông.

5.Tránh xa những anh chàng “chĩnh rỗng kêu to”, suốt ngày huyên thuyên, tán tỉnh dẻo mỏ bởi kiểu đàn ông “mồm miệng đỡ chân tay” sau này chỉ biết ngồi một chỗ sai khiến vợ con, chẳng chịu đụng tay đụng chân vào việc gì. Hơn nữa, lấy chàng “nói phét” cả đời sẽ mang tiếng vì chồng.

6.Tránh xa loại đàn ông cục cằn, thô lỗ. Từ bỏ ngay không hối tiếc những chàng trai có máu đỏ đen, rượu chè bê tha, suốt ngày lang thang quán nhậu. Bởi tất cả các thói xấu này, khi về sống chung sẽ để lại hậu quả rất lớn khó lường trước.

7.Không đến gần những chàng mắt một mí kiểu mắt lươn, rậm râu, sâu mắt, mười chàng thì tới 9 chàng trai gái cái đực, lăng nhăng có tiếng.

8.Lấy một anh chàng người có thể gầy nhưng săn chắc, bụng bé, hơn là những chàng bụng to, người đầy mỡ hoặc béo ú. Da ngăm ngăm hơn da trắng và da tái bởi những chàng trai như thế đời sống chăn gối khỏe hơn và khả năng có con sẽ cao hơn.



Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Con gái !!!!!!!!!

http://blog.zing.vn/jb/dt/gautuyethp/12635552?from=my



Boy: Hôm nay là ngày của em, em muốn đi đâu?
Girl: Sao cũng được anh ạ! Tùy anh!
B: Anh đưa em đi ăn nhé!
G: Em ăn ở nhà rồi
B: Hay mình đi xem phim nhé? 
G: Em không thích xem phim đâu… 
B: Anh đưa em đi xem ca nhạc vậy, 
đang có đêm nhạc Trịnh Công Sơn… 

G: Em chả thích nhạc Trịnh.. 
B: Hay đi uống cafe nhé! 
G: Uống cafe tối mất ngủ chết
B: Thì em uống sinh tố.. 
G: Thôi, em đang no… 
B: Hay lên dạo bờ hồ? 
G: Đi bộ mỏi chân lắm .. 
B: Đi hát Karaoke nhé? 
G: Có hai người đi ngại lắm 
B: Vòng xe đi lượn ngắm phố phường vậy? 
G: Ai lại đi lòng vòng trên đường thế anh… 
B: Hay thế này, thuê cái nhà nghỉ tâm sự nhé !
G: Ơ anh này, lại vớ vẩn rồi… 
B: Thế giờ… em muốn đi đâu… 
G: Tùy anh thôi, em thế nào cũng được

Vâng ! Rất con gái ♥;)))