Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Lấy chồng bằng tuổi bố đẻ thật hạnh phúc!

http://www.eva.vn/eva-tam/lay-chong-bang-tuoi-bo-de-that-hanh-phuc-c66a82497.html


Lương quyết định lấy người chồng bằng tuổi bố đẻ mình không vì tiền, vì danh vọng như người ta vẫn nghĩ, đó là vì tình yêu...

Lương đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ về tương lai của mình. Cô không biết việc mình sắp làm sẽ có tác động lớn thế nào đến cuộc đời, là trái ngang hay hạnh phúc. Nhưng cô vẫn làm đến cùng.

Lần đầu tiên trong đời Lương mở miệng cầu hôn một người đàn ông bằng tuổi bố. Người ta sẽ cười vào mặt cô, cười vào sự trớ trêu khi cô yêu thương và muốn làm vợ một người đàn ông bằng tuổi bố mình.

Không sai, đó đích thị là tình yêu, không chút toan tính, không chút vụ lợi cá nhân. Lương yêu ông, yêu bằng trái tim trong sáng và chân thành bởi ở ông toát ra một vẻ điềm đạm, nghiêm túc, một con người hiểu biết, một tâm hồn đồng điệu vì người, vì đời. Có lẽ trong tình yêu ấy có sự ngưỡng mộ và thán phục.

Lấy chồng bằng tuổi bố đẻ thật hạnh phúc!, Eva tám, chồng già vợ trẻ, lay chong gia, lay chong giau, lay chong giau sang, vo chong, hanh phuc, hon nhan, gia dinh, chồng bằng tuổi bố
Lần đầu tiên trong đời Lương mở miệng cầu hôn một người đàn ông bằng tuổi bố.
(ảnh minh họa)

Bao nhiêu tháng ngày qua cận kề bên ông cũng khiến Lương hiểu ra một điều, ông thật sự là người quan trọng với cuộc sống của cô. Cô không do dự, không phân vân khi quyết định nói ra lời yêu thương ấy. Bởi cô biết, ông cũng yêu cô nhưng ông không bao giờ và có lẽ sẽ chẳng bao giờ dám thổ lộ. Ông không muốn làm khổ cô, muốn để cô rơi vào hoàn cảnh khó xử với gia đình.

Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt và họ đến với nhau. Cứ lặng thầm quan tâm nhau, chia sẻ những vui buồn, ngọt đắng. Tất cả chỉ dừng lại ở những câu chuyện,  những lời nói ân cần, những triết lý nhân sinh nhưng đó lại là tình yêu của họ. Có lẽ đối với họ thế là đủ để có một tình yêu bền vững.

Khi Lương nói ra câu nói ấy: “Ông làm chồng em nhé?”, người đàn ông giật mình như tỉnh cơn say tình. Ông choàng ôm lấy cô, lau những giọt nước mắt còn lăn trên gò má cô chưa kịp khô. Họ ôm lấy nhau trong quán cà phê vắng ấy, không quan tâm bên cạnh có ai, và những ai đang nhìn họ.

Lấy chồng bằng tuổi bố đẻ thật hạnh phúc!, Eva tám, chồng già vợ trẻ, lay chong gia, lay chong giau, lay chong giau sang, vo chong, hanh phuc, hon nhan, gia dinh, chồng bằng tuổi bố
Khi Lương nói ra câu nói ấy: “Ông làm chồng em nhé?”, người đàn ông giật mình như tỉnh cơn say tình. (ảnh minh họa)

Có lẽ mọi người sẽ cho rằng họ khùng điên, rằng Lương là một cô gái lẳng lơ, cặp bồ nhưng cô không bận tâm điều đó. Bởi cô biết yêu là phải hết mình, yêu là phải dũng cảm đối diện với tình yêu mình đang có và vượt qua mọi thử thách. Cô biết, mọi người sẽ coi thường thậm chí phỉ báng cô khi cô chấp nhận ông, người cô chọn làm chồng.

Ngày Lương lên xe hoa, không có nhiều người đến dự. Bố mẹ cô ra sức ngăn cản con gái nhưng họ không thể làm gì được. Cô quyết tâm lấy người mình yêu, lấy người bằng tuổi bố mình bởi cô nghe con tim mình mách bảo thế. Cô chấp nhận sự hắt hủi, chấp nhận số phận nếu sau này có khổ. Cô đang sống trong hạnh phúc, trong niềm vui sướng tột độ khi được làm vợ người mà cô yêu thương.

Hôm nay đây, trong đám cưới nhỏ nhoi thưa thớt bóng người, Lương đã khóc rất nhiều. Cô khóc không chỉ vì sự tủi thân, vì mọi người không hiểu mình mà còn bởi vì cô đang hạnh phúc. Cô hi vọng một ngày nào đó họ sẽ hiểu được cô, hiểu được tâm ý và sự chân thành của cô. Cô đang phải đấu tranh, phải sinh tồn với hạnh phúc của mình, để chứng minh cho thiên hạ biết rằng, tình yêu không phân biệt tuổi tác và cô đã không chọn lầm người.

Tuyệt chiêu của chồng

http://www.eva.vn/eva-tam/tuyet-chieu-cua-chong-c66a84121.html


Nhìn con gái nhăn mặt: “Người mẹ có mùi ghê quá” rồi chạy biến ra chỗ cô giúp việc ngồi, Thủy mới giật mình nhận ra cô dường như đang mất dần vị trí trong gia đình.

Bé Thảo trước giờ quấn mẹ như hình với bóng. Ai cũng bảo nó bén hơi mẹ rồi sau này chẳng dứt ra được đâu. Đúng là như thế thật, Thủy làm gì con bé cũng bám chặt lấy. Nhưng từ ngày Thủy chuyển tới công ty tư nhân làm việc, bé Thảo dường như chẳng còn thích mẹ nữa. Nó xa lánh, thậm chí là trốn tránh Thảo.

Thảo từng làm ở một doanh nghiệp Nhà nước nhưng với năng lực của mình cô muốn có được cơ hội tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn nên khi nhận được lời mời của người bạn cũ, cô không đắn đo chuyển qua công ty tư nhân để làm. Ngày đó, Tuân – chồng Thủy đã từng khuyên: “Quyết định thế nào là tùy thuộc ở em thôi. Anh nghĩ, làm Nhà nước tuy có lương thấp hơn một chút nhưng có thời gian để chăm sóc gia đình và con cái em ạ. Cái gì cũng có giá của nó cả”. Trước mức lương hấp dẫn được đưa ra, Thủy vẫn quyết định chuyển nơi làm.

Bước vào một môi trường năng động hơn, Thủy đi tối ngày. Mọi việc trong gia đình cô để ùn ứ lại. Quần áo có khi tới 4, 5 ngày không giặt. Cơm nước thì khỏi phải nói, Tuân thường tự phải nấu bởi nếu đợi vợ về thì bữa cơm có vẻ sẽ được bắt đầu vào lúc 10 giờ tối. Biết vợ bận và chưa quen với công việc nên dù trong lòng khó chịu Tuân cũng cố gắng thay vợ làm mọi việc để vợ có thời gian thích ứng. Sáng, anh dậy sớm, vệ sinh cá nhân cho bé Thảo, cho con ăn sáng, đưa đi học. Chiều, anh là người đón con, tắm rửa cho con và nấu cơm. Ngày nào cũng vậy, Tuân xong xuôi mọi thứ cùng con gái ngồi xem tivi và một mâm cơm đậy lồng bàn chờ vợ.

Nhưng đó chưa phải là tất cả. Nhiều hôm Thủy đi làm về với nồng nặc mùi rượu, cô bỏ bữa không ăn vì đã quá mệt và say. Chính Tuân lại phải là người dìu cô lên giường, lấy khăn ướt rửa mặt cho vợ trong khi Thủy chẳng còn đủ tỉnh táo. Không phải Thủy không biết như thế là không nên, nhưng vì quá bận rộn với công việc lại không thấy chồng nói năng gì thành thử cô mặc kệ. Ngay cả chuyện “chăn gối” vợ chồng cô cũng sao nhãng vì quá mệt mỏi.

Quá bận bịu với việc nhà, Tuân thuê một cô giúp việc. Thủy cũng cảnh giác với cảnh “ôsin – chủ nhà” nên cô không đồng tình. Tuân thủng thẳng nói: “Anh cũng chẳng muốn thuê, vừa tốn tiền lại vừa có người lạ trong nhà mất tự nhiên. Nhưng anh không thể kham hết mọi việc được. Nếu em không muốn thì ở nhà làm đi”. Thủy ấm ức nhưng cũng chẳng biết làm thế nào đành gắng gượng chấp nhận với hi vọng sẽ không có chuyện không hay xảy ra.

Cũng nhờ có cô giúp việc đảm đang tháo vát mà mọi việc trong nhà được chu toàn hơn và Thủy cũng đỡ đau đầu vì phải lo lắng cho chồng con. Bé Thảo quấn cô giúp việc ra mặt. Nó không còn nhõng nhẽo vòi mẹ bế vào lòng, xoa lưng hay kể chuyện cổ tích cho nghe trước khi ngủ nữa. Thay vào đó, lúc nào nó cũng ở lì trong phòng cô giúp việc mà bi bô nói chuyện. Ban đầu Thủy thở phào nhẹ nhõm bởi lẽ Thủy có nhiều thời gian hơn cho công việc.

Nhiều đêm nằm bên chồng, Thủy cũng muốn dành chút thời gian tâm sự, chia sẻ với chồng nhưng một ngày mệt nhoài khiến mắt cô díp lại. Kết quả, Thủy ngủ lúc nào không hay. Nhiều lần như thế, Thủy nghĩ Tuân sẽ gắt mắng cô hoặc chí ít cũng phải nói cho cô biết mặt. Nhưng không, Tuân hoàn toàn bình thường. Sự bình thường đó làm Thủy lo sợ.

Thủy lấy làm lạ và tự hỏi chính bản thân mình tại sao Tuân lại có thể dễ tính đến vậy trước sự thiếu trách nhiệm của cô với gia đình. Không kịp tìm cho mình câu trả lời, Thủy đã lại bị đủ thứ công việc cuốn đi. Thủy cảm thấy trong lòng bất an. Dạo gần đây, Thủy để ý thấy không chỉ bé Thảo mà ngay cả Tuân cũng quân tâm tới cô giúp việc nhiều hơn. Thủy thấy ghen tị khi con tỉ tê: “Ba Tuân ơi, cô Hương bị ốm đấy ba ạ”. Vậy là ngay lập tức, Tuân lục tung tủ thuốc tìm cho kì được vỉ thuốc cảm rồi sốt sắng: “Con vào đưa cho cô uống nhé”.

“Chẳng nghi ngờ gì nữa, đích thị là có tình ý gì mờ ám rồi” - Thủy đinh ninh điều đó. Thoạt đầu, cô đã định về nhà, chửi cho "cái đồ" có ý định cướp chồng người khác ấy một trận rồi dằn mặt chồng cho cả hai biết tay. Nhưng suy đi tính lại, chưa có gì làm bằng chứng, nếu Thủy làm thế chỉ vô tình đẩy Tuân ra xa khỏi mình nhiều hơn, Thủy bình tĩnh lại tìm một cách giải quyết khác.

Hơn một tuần nay, Thủy thấy tâm trạng bồn chồn không yên. Nỗi lo sợ mất chồng, mất tổ ấm hạnh phúc cứ bủa vây lấy Thủy. Cho tới giờ này cô mới nhận ra gia đình thực sự quan trọng như thế nào. Thủy quyết định đề nghị với lãnh đạo công ty, chỉ xin làm nhân viên bình thường, chấp nhận mức lương thấp hơn miễn là cô có thể có nhiều thời gian hơn cho gia đình. Phải mất khá nhiều công sức cô mới thuyết phục được họ đồng ý. Thủy trở về nhà trong tâm trạng lâng lâng.

Chiều tối, Tuân về tới nhà. Anh ngạc nhiên vì người ra mở cổng cho mình lại là Thủy mà không phải cô giúp việc. Như đoán được suy nghĩ của chồng, Thủy đon đả: “Anh vào tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay em làm cơm, chia tay chị Hương, mai chị nghỉ. Giờ công việc của em có nhiều thời gian hơn rồi, em sẽ chăm lo cho anh và con”. Tuân không nói không rằng, anh chỉ tủm tỉm cười.

Bữa cơm tối qua đi, cô giúp việc về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi căn nhà. Tối đó, hai vợ chồng Thủy nằm bên nhau, cô thấy Tuân khẽ đưa tay ôm choàng lấy vợ từ phía sau: “May mà vợ nhận ra kịp thời nhé, không thì anh giận vợ thật luôn đấy”. Thủy quay lại véo vào mũi Tuân: “Có phải anh có ý định phản bội em đúng không?”. Tuân cười khì khì: “Không đâu, đó là chiêu để dụ em thôi. Chị giúp việc đó là họ hàng xa dưới quê của nhà anh. Anh phải làm thế để em thấy rằng em nên dành thời gian cho tổ ấm của mình hơn đấy”. Thủy nằm gọn trong vòng tay Tuân, giọt nước mắt lăn dài trên má cô: “Cảm ơn anh đã cho em hiểu ra điều đó và cho em cơ hội giữ hạnh phúc của chúng mình”.


Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Tôi đã tha thứ cho chồng như thế…

http://hn.24h.com.vn/ban-tre-cuoc-song/toi-da-tha-thu-cho-chong-nhu-the-c64a260658.html

Hôm nay là sinh nhật chồng tôi. Tôi quyết định về sớm hơn để chuẩn bị một bữa tối đặc biệt. Tôi rẽ qua siêu thị mua bánh ga tô và nguyên liệu làm món mỳ Ý sốt kem mà chồng yêu thích.


Khi tôi vẫn đang chọn đồ trong siêu thị thì chồng điện thoại: “Em à, mấy người bạn trong phòng bất ngờ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, anh sẽ không về ăn tối được, anh về muộn một chút nhé”.

Tôi hơi hẫng nhưng chẳng có lý do gì để nói không. Tôi vẫn mua bánh ga tô và nguyên liệu nấu mỳ với suy nghĩ, “bánh dành cho cậu nhóc năm tuổi ở nhà còn món mỳ Ý sẽ nấu vào cuối tuần”.

Chồng tôi về nhà lúc 10 giờ, trông anh vô cùng vui vẻ và tươi tắn. Anh xách trên tay một chiếc túi nhỏ trong đó có chiếc áo len mỏng và nói là quà đồng nghiệp tặng. Khi chồng tôi treo áo len lên mắc, tôi bất ngờ thấy một mẩu giấy nhỏ trong đó rơi ra. Chồng tôi không nhìn thấy còn tôi đã nghĩ nó là mác áo nên nhặt lên. Đó là một tấm thiệp bé xíu, trên đó ghi dòng chữ:  “Mừng sinh nhật cưng - Yêu!”.

Choáng váng và bất ngờ, tôi giữ chặt mẩu giấy trong tay, chạy vào bếp, đóng cửa và đọc lại tấm thiệp. Hàng chữ nhỏ nghiêng nghiêng trên đó rõ ràng là chữ con gái và nó dành cho chồng tôi. Vậy nghĩa là chồng tôi có bồ? Và anh ấy vừa đón sinh nhật cùng với cô gái đó? Anh ấy đã nói dối tôi? Hàng loạt câu hỏi chạy lướt qua đầu tôi. Tôi đã định làm cho ra nhẽ nhưng suy nghĩ lại, tôi cất tấm thiệp đi và quyết định sẽ tự tìm hiểu kỹ hơn về vấn đề này.



Đêm hôm đó, khi đi ngủ, tôi ôm lấy chồng nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay sinh nhật với bạn thế nào?”. Chồng tôi nói: “Bình thường thôi, ăn lẩu Thái”. “Em thấy hôm nay lúc về nhà trông anh vui lắm”, tôi nói tiếp. Chồng tôi cười và nói: “Em để ý cả thái độ trên gương mặt anh cơ à?”. Tôi trả lời: “Em để ý hết, cái gì em chẳng biết, em có nói ra hay không thôi. Thôi chúng mình ngủ nhé”.

Kỷ niệm 7 năm ngày cưới của chúng tôi chỉ sau sinh nhật chồng tôi đúng 10 ngày. Do trong giai đoạn “để ý” chồng, tôi phát hiện ra anh cất một chiếc hộp nhỏ trong túi áo vest treo ở tủ quần áo mùa đông. Tôi mở hộp thì thấy trong đó sợi dây chuyền bạch kim mặt trái tim xinh xắn khắc dòng chữ I Love You. Tôi thực sự chờ đợi và hi vọng món quà đó anh ấy dành tặng tôi nhân kỷ niệm 7 năm ngày cưới. Nhưng món quà tôi nhận được trong dịp đó lại là một lọ hoa pha lê. Tôi đã hiểu ai là chủ nhân của sợi dây kia.

Tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện ngoại tình của chồng, nhưng tôi không thể tìm ra lý do. Vợ chồng tôi ít cãi cọ, con cái ngoan ngoãn và nhìn bề ngoài, chúng tôi rất hạnh phúc. Vậy lý do gì khiến chồng tôi như thế? Nghĩ lại ngày còn yêu nhau, chồng tôi dễ bị “say nắng” bởi những bóng hồng khác, nhưng chỉ một thời gian ngắn rồi thôi. Tôi nghĩ mình phải cố gắng giải quyết vấn đề của vợ chồng một cách êm đẹp.

Chiều thứ Sáu ấy, khi chồng tôi rời cơ quan sớm và lấy xe phóng vội đi, tôi đi xe ôm theo sau, thấy anh dừng ở một quán cà phê rất đẹp. Để chồng vào trước, tôi vào sau, may mắn có một chỗ ngồi có thể quan sát chồng rất rõ. Chồng tôi ngồi đó chừng 5 phút thì cô gái lạ mặt kia đến. Đó là một cô gái trẻ, có vẻ như là sinh viên và trông khá hiền lành. Hai người nói chuyện chừng nửa tiếng (và thậm chí còn hôn nhau một cái) thì cô gái kia rời bàn đi vào nhà vệ sinh. Tôi lập tức bám theo.

Tôi gọi cô gái trẻ và giới thiệu luôn: “Chị là vợ anh K. Chị không biết hai người có chuyện gì nhưng chị hi vọng em biết anh K có vợ và con rồi. Một người trẻ đẹp như em mà “giao lưu” với đàn ông đã có vợ thì vô cùng đáng tiếc. Chị mong em nhận ra điều đó. Chào em”.

Bỏ lại cô gái trẻ với gương mặt ngỡ ngàng và sợ hãi, tôi về thẳng nhà chờ chồng. Chồng tôi về sau chừng một tiếng, gương mặt có vẻ căng thẳng, bực bội nhưng tôi lặng im không nói gì chờ xem phản ứng của anh.

Tôi đã tha thứ cho chồng như thế…, Bạn trẻ - Cuộc sống, chồng, tha thứ, say nắng, có bồ, im lặng, ngoại tình
Tôi đã tha thứ cho chồng như thế, vì biết chúng tôi còn yêu nhau...

Chồng tôi cũng không nói gì, chúng tôi chỉ nói chuyện học hành của con.

Hôm sau, đến cơ quan, tôi quyết định chat với anh ấy:
- Em biết vẫn còn những người đàn ông “say nắng” sau khi có gia đình...
(Im lặng)
- Em cũng không nghĩ những cơn say nắng ấy cần làm to chuyện, đó đâu phải là ngoại tình, đúng không?
- Em nói gì?
- Anh thực sự không biết sao?
(Im lặng)
- Em thấy cô gái ấy quá dại dột.
- Anh...
- Em biết chuyện từ khi anh mang chiếc áo len về nhà, rồi sợi dây chuyền. Em mừng là mới chỉ gặp hai người ở quán cà phê chứ không phải nhà nghỉ.
- Em đã làm gì cô ấy?
- Em chỉ nói chuyện. Anh biết đấy, em và con luôn yêu anh.
- Anh xin lỗi... Anh thật ngớ ngẩn... Nhưng sao em không nói chuyện với anh ở nhà mà lại chat thế này?
- Em muốn anh cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với em. Hơn nữa em cũng không muốn để con nghe được.
- Anh sẽ không như vậy nữa đâu em.
- Cái này thì để thời gian trả lời. Em làm việc đây. À, tối nay anh muốn ăn gì?

Tôi đã tha thứ cho chồng như thế, vì biết chúng tôi còn yêu nhau. Đó chỉ là một cơn say nắng.


Người vợ nhẫn tâm

http://hn.24h.com.vn/ban-tre-cuoc-song/nguoi-vo-nhan-tam-c64a423919.html



Bị chồng bắt gặp ngoại tình nhưng Cẩm vênh mặt lên thách thức. Sơn thất vọng quay bước ra về. Anh không biết rằng, phía sau lưng anh Cẩm đã khóc.


Nhận được dòng tin nhắn: “Vợ anh thật tuyệt, đến khách sạn… chia vui cùng tôi nhé” từ một số máy lạ, Sơn không nóng giận mà bình tĩnh suy nghĩ. Bấy nhiêu năm yêu và sống cùng vợ, hơn ai hết Sơn hiểu Cẩm là người như thế nào. Sơn không muốn giận quá mất khôn, có thể đây là một âm mưu không tốt của ai đó. Từ lúc nhận được tin nhắn đó, Sơn ra vào không yên. Đắn đo mãi Sơn quyết định tìm tới địa chỉ trong dòng tin nhắn. Anh muốn xem chủ nhân của tin nhắn đó là ai chứ không phải hề có ý nghi ngờ vợ.

Sơn sững sờ khi người ra mở cửa phòng khách sạn là Cẩm. Cô quấn trên người một chiếc khăn tắm to kéo trễ để lộ gần hết bộ ngực căng tròn của mình. Sơn đánh mắt nhìn vào trong, trên giường, một người đàn ông cởi trần, đắp chiếc chăn mỏng đang ngủ. Sơn chết lặng. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Cẩm vênh mặt lên: “Anh theo dõi tôi đấy à? Vậy anh đã hài lòng với cái mà mình nhìn thấy chưa?”. Sơn không đẩy cửa bước vào phòng, anh nói với vợ một câu chắc nịch bằng giọng đầy bản lĩnh: “Anh đợi em ở nhà”. Sơn quay bước ra về.

Sơn đưa hai đứa con nhỏ sang nhà bố mẹ. Anh không muốn các con phải chứng kiến câu chuyện không vui vẻ này. Nhưng hơn hết anh muốn cho Cẩm một cơ hội quay về… Gần hai tiếng đồng hồ sau Cẩm mới về. Khoảng thời gian đó lâu hơn anh tưởng. Sơn thấy trái tim mình đau buốt. Anh không thể nào tin nổi. Anh có thể tha thứ cho hành động dại dột của Cẩm nhưng thái độ của cô sau đó thật khiến Sơn như muốn phát điên lên. Anh không hiểu tại sao Cẩm lại nhẫn tâm và lạnh lùng đến vậy ! ?

Cẩm vẫn giữ khuôn mặt bình thản không chút sợ sệt hay lo lắng. Cô bình tĩnh bước lên phòng thay một bộ đồ ngủ. Nhìn thái độ của Cẩm, Sơn không giữ nổi bình tĩnh mà hét lên: “Anh cần một lời giải thích cho hành động và thái độ này của em”. Vừa thay đồ, Cẩm vừa thủng thẳng từng tiếng một: “Tôi chả có gì để giải thích cả. Đơn tôi viết để ở trong túi rồi đấy. Anh lấy ra rồi kí đi, tôi bận thu xếp quần áo”.

Sơn cứ đứng nhìn vợ thu dọn quần áo mà không nói lên lời. Trái tim Sơn như có ai đó bóp nghẹt vì đau đớn. Trong lòng anh lúc này trào lên một sự căm hờn, phẫn uất và hận thù. Anh không nghĩ người vợ đã từng đầu ấp má kề với mình bao năm, người đã cùng vượt qua mọi khó khăn với mình ngày hôm nay lại trơ trẽn và vô liêm sỉ đến như vậy. Thậm chí cô ta còn không cần tới cả cơ hội mà anh dành cho. Trong lúc Sơn bất động như một kẻ vô hồn, tiếng Cẩm vang lên sắc lạnh: “Trong đơn tôi nhường lại quyền nuôi hai đứa con cho anh. Chẳng phải trước giờ anh vẫn nói coi chúng nó như báu vậy sao? Dù sao anh có con mà lấy vợ khác thì vẫn dễ chứ tôi mang chúng theo khó mà sống tốt được”.

Nghe từng lời Cẩm nói, Sơn ghê tởm vợ. Anh toan bước ra khỏi căn nhà nhưng Cẩm níu giữ: “Anh làm ơn kí đơn rồi đi đâu thì hãy đi. Tôi không có thời gian mà đợi anh đâu”. Sơn phá lên cười khinh bỉ, anh vơ vội lấy cái bút kí xoẹt vào tờ đơn Cẩm viết mà không cần biết lí do viết trong đơn xin ly hôn trong đơn là gì...

Anh trở về nhà trong trạng thái say mèm. Nhưng anh vẫn biết căn nhà trống không. Quần áo của Cẩm đã được thu dọn hết. Nằm trên chiếc giường của hai vợ chồng, Sơn thiếp đi trong đau khổ. Anh vẫn còn yêu vợ nhiều lắm. Anh muốn níu giữ Cẩm lại nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép anh làm điều đó. Vả lại ở cuộc đời này, giữ được người ở sao giữ được người đi.

Sơn tỉnh dậy, người đau ê ẩm. Anh lặng lẽ cầm tờ đơn đặt trên bàn. Giờ anh mới có thời gian để đọc nó. Trong đơn Cẩm nói không muốn lấy bất kì tài sản gì cả, cô chỉ cần được giải thoát khỏi anh. Sơn cười khi nhận ra “lòng tốt” của Cẩm. Anh thay bộ đồ, tới tòa nộp đơn ly dị.

Ngày tòa xử, Cẩm tới tòa với bộ quần áo đẹp và tô son điểm phấn như đi dự tiệc. Nhìn vợ, Sơn thấy chua xót và thương cho sự vô liêm sỉ của cô. Phiên tòa diễn ra nhanh chóng, Sơn và Cẩm chính thức ly hôn. Trước khi rời tòa, Cẩm đưa cho Sơn một quyển sổ. Anh miễn cưỡng cầm rồi nhanh chóng bước đi trước. Cẩm lên chiếc xe ô tô của người đàn ông hôm ấy. Chiếc xe phóng vèo qua mặt Sơn, anh đứng nhìn theo thấy tim mình không còn đau nữa.

Sơn về nhà mở quyển sổ mà Cẩm đưa. Trong đó cô ghi rõ từng món ăn mà các con thích, tính cách, thói quen của các con. Anh chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ xem Cẩm làm những điều đó có ý nghĩa gì. Anh sống và làm việc như một cái máy.

Hơn một tháng sau, người đàn ông đó tới tìm Sơn. Anh ta chỉ xin gặp Sơn 15 phút. Người đàn ông đó đặt lên bàn hồ sơ bệnh án. Sơn chết lặng người khi nghe anh ta nói Cẩm bị ung thư giai đoạn cuối, cô phát hiện ra nó chỉ chừng hơn hai tháng nay. Vì không muốn anh đau khổ trước sự ra đi của mình nên Cẩm dựng lên màn kịch ngoại tình để anh có thể bình yên sống. Anh ta là bạn của Cẩm và đã hứa giúp cô. Nhưng giờ đây nhìn Cẩm quằn quại trong những ngày cuối cùng của cuộc đời với nỗi đau thể xác dày vò và nỗi nhớ chồng, nhớ con làm cô tiều tụy nên anh ta không thể cầm lòng nổi. Sơn hớt hải đứng dậy, bế vội hai con lên tay rồi giục giã: “Bố con mình đi đón mẹ về thôi, mẹ đang cần bố con mình lắm”.


Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Bi hài những mối tình mai mối

http://vietnamnet.vn/vn/tin-nhanh/53084/bi-hai-nhung-moi-tinh-mai-moi.html


Chuyện tình yêu vốn đã khó nói với trăm bề lắt léo, những tưởng nhờ ông mai bà mối sẽ giúp mọi chuyện suôn sẻ hơn nhưng ai dè sự se duyên này khiến không ít cặp đã nên vợ nên chồng ở trong tình huống dở cười dở khóc. 

Nam (SN 1972, Hà Tây cũ) sau khi học xong lớp 12 ở trường làng, thi đại học trượt anh khăn đùm khắn gói vào Sài Gòn học nghề với mong muốn về làng mở một hiệu sửa chữa xe máy. Khi học xong, ông chủ nơi anh học lại nhận anh vào làm với mức lương mơ ước. Nam đành tạm quên mơ ước ngày nào và hăng say với công việc đã chọn. Cứ thế, thời gian trôi đi, hăng say công việc quá, anh cũng quên luôn cả việc lấy vợ. 

Vì là con trưởng trong nhà, “đàn anh” mà chưa yên bề gia thất thì “đàn em” chớ có qua mặt. Bởi thế, bố mẹ họ hàng mới nhờ người mai mối tìm cho anh một cô vợ ưng ý. Một lần, trong khi từ Sài Gòn về quê ăn Tết, bà mối tên Mai ở cùng làng đã ngỏ ý mai mối cho Nam một cô kém anh đúng một giáp. Theo bà mối, Huyền là một cô gái tốt, ở làng bên, vốn là con nhà nông thuần túy, rất chịu thương chịu khó và cũng đang rất muốn lấy chồng. Vốn tính nhút nhát, không giao tiếp rộng cũng chẳng chơi với cô bạn gái nào, nghe lời bà mối cùng sự vun vào của gia đình, 20 ngày sau Nam làm đám cưới với Huyền.

Sau đám cưới, hai vợ chồng Nam vào Sài Gòn lập nghiệp, Nam vẫn làm chỗ cũ còn Huyền ở nhà chờ cơ hội xin việc làm thêm. Thời gian đó, cứ đi làm thì thôi, chiều về, Nam thường tranh thủ đi tìm việc cho vợ. Và lúc này, Nam phát hiện ra, vợ mình cũng chẳng “hay lam hay làm” chịu thương chịu khó như bà mối nói. Bảo làm gì vợ Nam cũng từ chối khéo không hợp, không quen đường đi lối lại trong Sài Gòn… và chỉ thích ở nhà. 

Dần dần, đứa con đầu lòng ra đời, khi con được 1 tuổi, kinh tế hai vợ chồng càng khó khăn nhưng nhất định Huyền cũng không chịu đi làm. Chỉ biết ở nhà bế con và ngồi lê chuyện hàng xóm, việc nhà cũng không mó tay, mặc cho Nam đi làm về lại lao vào bếp. Nhiều lúc, Nam muốn bỏ vợ cho xong vì anh không thể chiều nổi cái thói lười biếng của vợ nhưng nghĩ thương con, anh đành nín nhịn. Rồi đứa con trai thứ hai ra đời vẫn chỉ có mình anh đi làm. Tết năm ngoái, vợ chồng Nam ra Bắc thăm bố mẹ và gặp lại bà mối ngày xưa. Nhìn thấy vợ chồng Nam vui vẻ, có “đủ nếp đủ tẻ” liền cười hớn hở vỗ vai Nam và nói: “Đấy thấy bác mát tay chưa cháu!”. Nam lúc đó chỉ nở nụ cười gượng gạo, chưa bao giờ Nam thấy bà mối vô duyên đến thế.

Ảnh minh hoạ (Nguồn: getty)

Trường hợp của Thắm (Quảng Bị, Chương Mỹ, Hà Tây cũ) cũng bi hài không kém. Thắm bán hàng lặt vặt trong căngtin của một trường cấp 2 ở Hà Nội. Trường này đa phần là con nhà khá giả nên việc bán hàng của Thắm khá đắt hàng. Mỗi tháng, Thăm thu nhập ngót chục triệu đồng. Với người mới học hết lớp 12 như Thắm thu nhập như vậy quả là niềm mơ ước của nhiều người. Cứ thế, mải mê công việc Thắm quên luôn việc “con gái có thì” và giật mình khi mình đã 30 tuổi. 
Nhờ mai mối, Thắm kết bạn với Trung (công nhân công ty cơ khí tại Hà Nội, trú ở Từ Liêm). Ông "mai" không tiếc lời khen Trung, gia đình khá giả, đất đai thẳng cánh cò bay, Thắm mà lấy được Trung quả là thật may lắm, “trâu chậm uống nước trong”... 
Bùi tại lại ưng con mắt, nghĩ tới thời điểm này cũng chả có cơ hội “kén cá chọn canh” đám cưới của Thắm với Trung cũng nhanh chóng được diễn ra. Chỉ tiếc là, sau nửa năm chung sống, Thắm đã phát hiện ra nhiều điểm không thể dung hoà được với chồng. Thêm vào đó, bố mẹ Trung mặc dù sống chung nhà nhưng họ đã ly thân, suốt ngày cãi vã và lôi Thắm vào cuộc để phân xử ai đúng ai sai. Hai ông anh chồng và một cậu em chồng chả hiểu vì lý do gì mà toàn hơn 30 đều chưa vợ con gì. Đi làm vất vả, về nhà phục vụ bằng ấy người khiến nhiều lúc Thắm muốn buông xuôi, thà ở vậy cho đỡ mệt thân nhưng vì sinh linh bé bỏng trong bụng, Thắm đành cắn răng chịu đựng hy vọng tương lai tốt đẹp hơn.

Tình cờ có lần về quê, Thắm gặp lại ông mai ngày nào. Kìm nén bao nhiêu lâu, giờ Thắm mới có dịp xả, và nói với ông mai “mát tay” từ giờ đừng đi “gieo hoạ” cho người khác nữa. Ông mai ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy thái độ của Thắm như vậy, ông đành bước đi nhanh chóng.

Hạnh phúc là cả một quá trình tích luỹ chứ không thể ngày một ngày hai. Việc nhận lời kết hôn chóng vánh, chưa có sự tìm hiểu kỹ càng thì dù là mai mối hay duyên “trời định” thì cũng có một kết cục đáng buồn.

Chi Chi

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Những sai lầm của phụ nữ đẩy đàn ông ra xa

http://dantri.com.vn/c130/s130-527074/nhung-sai-lam-cua-phu-nu-day-dan-ong-ra-xa.htm



Bạn hay thắc mắc không hiểu sao chẳng chàng nào ở lại lâu bên mình dù mình cũng xinh đẹp, giỏi giang đấy chứ? Có thể nguyên nhân là do bạn mắc những lỗi sau:
 
Khi chàng cần là có mặt

Đây là một sai lầm rất lớn. Tất nhiên việc bạn ở bên cạnh khi chàng cần như lúc chàng buồn, chàng gặp chuyện không hay... là cần thiết nhưng nếu lúc nào chàng gọi bạn đi chơi bạn cũng đều gật đầu thì đó không bao giờ là điều tốt. Bởi như thế bạn sẽ khiến chàng không cảm thấy quý trọng khi có bạn. Chàng sẽ nghĩ dù mình có đối xử tệ thế nào, bạn sẽ vẫn luôn bám theo chàng. Và tệ nhất là điều này có thể dẫn đến việc chàng sẽ từ chỗ yêu bạn chuyển sang lợi dụng bạn.

Do đó, ngay cả khi bạn không có ai theo đuổi (trong giai đoạn cưa cẩm) hay không bận việc gì (trong thời gian đang yêu), cũng đừng bao giờ xuất hiện ngay khi chàng cần. Hãy tìm lý do chính đáng để thỉnh thoảng từ chối khi chàng đòi gặp nhé.

Mơ mộng, thiếu thực tế

Một chút lãng mạn là tốt nhưng quá mơ mộng, thiếu thực tế thì đàn ông không thích bởi họ cho đó là dấu hiệu của sự thiếu chín chắn. Nhìn mọi việc với con mắt thực tế như bản chất vốn có của nó và không mơ mộng đến những thứ viển vông, bạn sẽ được đàn ông đánh giá cao.

Thật thà "khai báo" mọi thứ liên quan đến bạn khi mới quen

Thật thà là đức tính tốt nhưng nếu không đúng lúc, đúng chỗ lại có thể gây ra hậu quả khó lường. Việc nói thật, nói hết về mình trong buổi hẹn đầu tiên, kể cả những điều không tốt không phải là ý hay đâu bạn nhé. Hãy chọn lọc những gì vô hại để nói trước, còn những gì có mức độ nghiêm trọng cao hơn, bạn nên chọn thời điểm thích hợp để tiết lộ từ từ. Trên thực tế, chính những phụ nữ không quá cởi mở về bản thân lại khiến đàn ông thấy hấp dẫn đấy. Sự bí ẩn là yếu tố tạo ra sự quyến rũ mà.

Dễ tin người

Có thể bạn cho rằng dễ tin người là một đức tính thể hiện bạn ngây thơ, trong sáng. Nhưng đàn ông không nghĩ vậy. Theo họ, những cô gái như vậy là mối lo khi cưới về, bởi các chàng luôn phải lo lắng để các nàng không bị sa ngã, không bị lừa gạt. Do đó, hãy cho chàng thấy mình là cô gái không phải là sành sỏi nhưng cũng đủ khôn ngoan để không dễ tin những lời nói bóng bẩy.

Chờ chàng chủ động

Suy nghĩ cho rằng đàn ông phải chủ động đã không còn đúng trong thời đại ngày nay. Nghiên cứu gần đây cho thấy đàn ông cảm thấy bị hấp dẫn trước những phụ nữ biết chủ động trong mối quan hệ. Sự chủ động ở đây không đồng nghĩa với vồ vập mà là bạn khéo léo đưa ra những tín hiệu "đèn xanh" để các chàng "xông tới".

Quá nữ tính

Đàn ông không thích phụ nữ lúc nào cũng bị ám ảnh về vẻ ngoài hay cân nặng. Đàn ông thích những phụ nữ tạo ra cảm giác thoải mái khi họ ở bên. Phản ứng thái quá với hầu hết mọi việc, kêu ca không ngừng sẽ khiến chàng cảm thấy bạn là cơn ác mộng.

Quá ăn diện

Đàn ông đánh giá cao phụ nữ biết làm đẹp nhưng phụ nữ quá ăn diện thì ngược lại. Đừng ăn mặc quá điệu đà khi hẹn hò với chàng bởi như thế bạn có thể khiến chàng thấy xấu hổ khi đi bên cạnh. Trang điểm vừa phải, ăn mặc trang nhã là điều bạn nên làm.

Có những cử chỉ thân mật quá sớm

Sự thân mật là cần thiết nhưng nên từ từ thôi. Nếu vội vã, bạn có thể khiến chàng hiểu nhầm, hiểu sai về bạn. Đàn ông thích phụ nữ biết cư xử đúng mực và hơi khó tán một chút. Do đó, bạn nhớ phải dành thời gian để tìm hiểu chàng ở mức vừa đủ trước khi quyết định có cử chỉ thân mật nhé!


Thật ra em cũng muốn lấy chồng!

http://dantri.com.vn/c130/s130-531806/that-ra-em-cung-muon-lay-chong.htm



"... Cần một bờ vai để dựa vào lúc ấy lắm nhưng không có mà nếu có đi nữa thì biết tìm đâu bây giờ. Tuổi em giờ cũng đã ngoài 30. Cái gì cũng đủ đầy cả rồi, chỉ một bờ vai thôi, là còn thiếu...".
Vì tự do muôn năm, độc thân muôn năm, mấy đứa em rạng rỡ cụng ly trong tiếng nhạc ồn ào và cùng nhìn nhau cười mãn nguyện sau câu chuyện kể của một cô bạn trong nhóm. Chẳng là nàng mới bỏ bom một anh chàng khiến cho chàng phải ngẩn ngơ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Chàng thì tốt thôi, thậm chí còn đẹp trai, nhưng phải mỗi cái rụt rè quá. Mà đàn ông rụt rè thì còn nên cơm cháo gì, làm sao mà vợ con được nhờ. Và rồi cô nàng quay về với nhóm những người bạn độc thân, để nhấm nháp hương vị của người phụ nữ độc lập, nhưng chưa hẳn đã là hạnh phúc.

Nhóm em chỉ có vài người: Một cô người mẫu kiêm diễn viên điện ảnh đang nổi như cồn; một cô giám đốc tài chính của một tập đoàn lớn; một nhà thiết kế thời trang mà sở thích chính là rong ruổi đó đây; một cô quản lý truyền thông của một nhãn hàng và em, một giám đốc ngành hàng của tập đoàn nước ngoài.

Thu nhập cả nhóm có người thế này, có người thế kia nhưng tối thiểu bọn em cũng bỏ túi dăm ngàn đô mỗi tháng. Và tự chúng em ý thức được một điều, thu nhập ấy, là mơ ước của khối người, nhất là trong thời buổi mà ai cũng mở miệng ra là nhắc đến hai từ khủng hoảng.

Mỗi tuần nhóm cứ tụ tập đều đều như vậy. Ăn tối với nhau, chỗ nào cũng được, miễn là ngon không phân biệt sang hèn, trò chuyện về những gì mới xảy ra, những “quả giai” mới bắt gặp và cùng cười òa với nhau nếu như “tay đấy có vẻ ngộ nghĩnh nhỉ”. Rồi cuối tuần bọn em nếu không ù đi đâu đó xa Sài Gòn thì cũng đàn đúm với nhau ở bar này một chút, phòng trà kia một tẹo. Gặp nhau là vui rồi, “vừa xả xì trét” vừa đỡ cô đơn.

Ai cũng nói sống như bọn em sướng, nhất là mấy đứa bạn học cũ nay đã bế bồng con cái. Chẳng phải bận tâm gì, không phải giận hờn, dỗi dằn chồng, chẳng phải nheo nhóc đèo bòng… cứ thế mà vui thôi, se sua quần là áo lượt, túi này giỏ kia, lũ chúng em lúc nào cũng lung linh trong mắt đám bạn bè hâm mộ.

Nhưng thật ra là em cô đơn lắm. Bước chân cuối cùng của ngày về với căn nhà nhỏ cũng chỉ mình em mà thôi. Rồi tắm, rồi tẩy trang, rồi ngủ vùi cho qua hết ngày để ngày mai lại sống trong một nhịp sống như cũ. Cần một bờ vai để dựa vào lúc ấy lắm nhưng không có mà nếu có đi nữa thì biết tìm đâu bây giờ. Tuổi em giờ cũng đã ngoài 30. Cái gì cũng đủ đầy cả rồi, chỉ một bờ vai thôi, là còn thiếu.

Thật ra là em muốn lấy chồng lắm, muốn giã từ cái nhóm bạn “độc thân muôn năm” kia lắm rồi nhưng biết lấy ai bây giờ. Em không cần chồng giàu, cũng không cần chồng phải đẹp trai quá. Giàu thì để làm gì khi em cũng có tiền và em kiếm ra rất nhiều tiền? Đẹp trai ư, nhiều khi chỉ là cái mã bên ngoài mà thôi. Mà nó đẹp giai thì nó đi “vớt” khối con khác hoặc bị khối con khác “vớt”. Chẳng lẽ lấy nó về rồi em cứ nằm nhà mà đợi cái đẹp giai ấy đi chơi với gái khác. Còn khuya nhé…

Em chỉ cần một người hiểu em, tâm hồn một chút, sâu sắc một chút để sau này có con, con em còn được nhờ phúc cha nó mà lớn lên cho ra dáng con người. Bây giờ mà em rước một thằng nói một câu nửa năm sau mới hiểu về nhà, chắc nhà em gặp thảm họa quá. Biết ăn nói sao với gia đình, với họ mạc khi cả họ nhìn vào em như người con gái thành đạt nhất, như tấm gương cho một lũ các em con cô, con cậu, con chú, con dì, phải noi theo. Mà quả chồng sâu sắc thế, sao dạo này hiếm quá.

Em cũng cởi mở lắm với những hẹn hò. Đấy là em tự cho em cơ hội đó thôi chứ đâu phải em cho ai cơ hội đâu nào. Nhưng cuối cùng em gặp toàn tào lao xí muội. Có người gặp em ngay lần đầu đã ngỏ ý ong bướm như kiểu họ hình dung rằng “cô độc thân, cô thành đạt, cô không cần chồng, cô chỉ cần chơi thôi”. Tất nhiên là giải tán, tất nhiên là không có lần “hạnh ngộ” thứ hai nào cả cho những thể loại ấy. Rồi có những người gặp em, họ viển vông như thể mình rất “nghệ sỹ”.

Ừ, nghệ sỹ tính thì cũng hay đấy nhưng mà nó chừng mực thôi, chứ cứ bay mãi trên cao thế em ngửa cổ lên sái hết cả xương sống. Mà cuộc sống vợ chồng nó thực tế lắm, nó còn lo toan chứ cứ “sỹ” mãi như chàng thì chắc em ôm thuyền lao ra biển lớn mất. Tất nhiên lại là giải tán, nhưng đôi khi gặp lại cho vui, như một người bạn, như một người để em giải khuây.

Cũng có những người gặp em chưa tìm hiểu gì đã đề nghị ngay chuyện cưới hỏi. Ừ thì biết còn cả cuộc sống phía trước để tìm hiểu nhưng cái gì mà cũng “bụp ký cái rụp” như thế thì mong manh lắm. Em đối diện với những con tính trong công việc nhiều rồi, chuyện chồng con em không muốn lên bàn tính theo kiểu “cưới nhau xong, anh sẽ làm cái này cái kia, xây nhà ở chỗ này chỗ nọ. Em hạn chế bớt công việc lại một chút cho nhàn”. Ơ kìa, em đã kịp rung động đâu mà anh lại cảm nhanh thế. Lại giải tán.

Những người em cần chỉ là bình thường thôi, công chức cũng được, kiếm ít tiền cũng được miễn sao ra dáng đàn ông. Như thằng bạn học cũ của em, nó hiền nhưng không lành, nó im ỉm nhưng khôn ngoan ra phết, nó điềm đạm nhưng cũng sẵn sàng xốc nổi một cách lãng mạn vì vợ nó. Đấy, những người đơn giản như thế ở đâu? Ở đâu?

Có đôi người mách em là chàng này chàng kia thích em nhưng ngại không dám đến vì “cô ấy xinh thế, giỏi giang nữa, lại giàu hơn mình nên mình ngại”. Sao lại thiếu hiểu biết và dũng cảm đến vậy? Cứ đến đi xem chết ai nào? Em là phận gái, không lẽ em nhảy xổ đến bên chàng mà thổ lộ “cứ thích em đi, cứ tấn công em đi”. Tại sao phải mặc cảm đến mức thiếu dũng khí thế cơ chứ?

Thật ra, em rất muốn lấy chồng nhưng em cứ phải gắn với cái hội độc thân là bởi vậy. Đôi khi, đêm nằm không ngủ được em lại ao ước. Ước gì em chẳng xinh quá, ước gì em không giỏi quá, ước gì em kiếm ít tiền thôi…

Theo Mỹ thuật và đời sống

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Một âm mưu cướp chồng

http://dantri.com.vn/c130/s130-542903/mot-am-muu-cuop-chong.htm



Những tin nhắn lạ liên tục xuất hiện trong điện thoại của Quỳnh. Không cố định giờ giấc, có thể là sáng sớm tinh mơ khi Quỳnh còn đang ngái ngủ, hay đang giờ làm việc, nghỉ trưa, hoặc lúc nửa đêm.
Số thuê bao là sim khuyến mại, đồng nghĩa với việc tìm kiếm chủ nhân của sim rác kiểu này chẳng khác nào mò kim đáy bể. Những tin nhắn với lời lẽ tức tối, móc máy khiến chị thực sự bực bội. Quỳnh gọi lại thì đầu dây bên kia có tín hiệu đổ chuông, nhưng không nằm ngoài dự đoán của Quỳnh, người bí ẩn đó không nghe máy.

Ban đầu chỉ là những tin nhắn nhẹ nhàng có ý thăm dò: “Chị không cảm thấy cuộc sống gia đình đang bất ổn à?”, “Chị đang làm khổ người khác, chị có biết không?”. Quỳnh đôi lần đáp lại, nhưng đầu dây bên kia lại chơi trò im lặng và để câu hỏi của chị rơi vào khoảng không tối sẫm.

Ngày thứ tư Quỳnh tiếp tục nhận được những tin nhắn từ số thuê bao lạ. Chị than phiền với chồng. Đạo khuyên vợ bỏ ngoài tai những lời dèm pha vớ vẩn của thiên hạ. Vừa ôm ấp, dỗ dành chị, Đạo vừa thì thầm: “Chắc họ ghen tỵ với hạnh phúc của vợ chồng mình”, rồi cuốn chị vào những nụ hôn nồng nàn.

Có lẽ anh nói đúng. Cuộc sống của chị quá đẹp nếu không muốn nói là hoản hảo. Chẳng có bất cứ than phiền lo lắng nào kể từ khi về làm vợ anh. Bản thân Quỳnh cũng là một người dễ hài lòng và có suy nghĩ đơn giản. Mọi thứ đều được Quỳnh nhìn bằng con mắt vui vẻ, yêu đời, tràn ngập tình yêu bên người chồng hiền lành, tốt bụng và tuyệt đối chu đáo với vợ con.

Cuộc sống vợ chồng Quỳnh không có những phút cuồng nhiệt tạo nên sóng lớn trong cảm xúc cũng như trong nếp sống hàng ngày, nhưng mọi thứ êm đẹp, trơn tru, bình lặng kết thành chuỗi ngày dịu dàng, hạnh phúc.

Quan trọng, chị hài lòng với cuộc sống hiện tại. Đạo khuyên vợ thay đổi số điện thoại, tránh việc mua bực dọc vào người sau những tin nhắn khiếm nhã gửi tới. Thậm chí, Đạo mua tặng vợ chiếc điện thoại đời mới kèm một sim số đẹp.

Mọi sự vồn vã, lo lắng của anh được Quỳnh giải thích vì anh quá yêu và thương vợ, không muốn vợ mệt mỏi bởi những kẻ rỗi hơi, làm điều nhảm nhí. Nhưng số thuê bao cũ chị đã dùng được hơn chục năm, bạn bè, đồng nghiệp, đối tác đều quen với số điện thoại ấy, giờ bỏ đi phiền phức, quá rắc rối và khó khăn trong giao dịch, việc làm, chị tặc lưỡi: “Họ nhắn mãi sẽ chán. Kệ”. Chị thoáng cảm thấy chút lấn cấn ẩn sâu trong đôi mắt thăm thẳm của Đạo.

Quỳnh cứng đầu bao nhiêu, phía đầu máy bên kia cũng kiên quyết phá bĩnh, cứng cổ bấy nhiêu. Cho tới ngày thứ 8, một tin nhắn ngỡ ngàng được gửi vào số điện thoại của chị: “Cô hãy tránh xa anh Đạo. Anh ấy xứng đáng được sống hạnh phúc bên tôi”. Quỳnh lặng người đọc đi đọc lại tin nhắn, chị sợ mình nhìn nhầm. Những con chữ nhảy múa trước mắt, nhoè đi sau hàng nước mắt.

Quỳnh rời công sở sớm hơn thường lệ. Chị chẳng còn hồn vía nào cho đống công việc chất ngất trên bàn. Trở về nhà, Quỳnh thẫn thờ chờ đợi Đạo xuất hiện, chị muốn nghe một lời giải thích từ người chồng chị rất mực thương yêu.

Vẫn như thường lệ, tiếng cổng sắt cọt kẹt kêu lên, anh dắt xe máy vào nhà và không quên chạy tới bên vợ, đặt một nụ hôn ấm nóng lên má. Thái độ lạnh lùng của Quỳnh làm anh chột dạ, và khi chị đưa điện thoại cho chồng đọc tin nhắn trong hộp thư đến, mặt Đạo dần biến sắc, tái nhợt.

Miệng anh khô nứt nẻ như ruộng vào tháng hạn, lắp bắp không nói nên lời, luống cuống câu xin lỗi vợ. Quỳnh chờ đợi sự nổi giận, tức tối và phủ nhận của anh về tin nhắn kia nhưng anh đã xin lỗi, tức là đã thừa nhận tất cả.

Nước mắt chị cứ thế chảy tràn. Với một phụ nữ quá tự tin vào hạnh phúc gia đình như Quỳnh, chị không thể hình dung có một ngày người đàn ông chị yêu thương và yêu thương chị có thể phản bội trắng trợn.

Những nếp nhăn đau khổ, hối hận xô lại với nhau, trong tiếng nấc nghẹn. Đạo quỳ xuống dưới chân Quỳnh cầu xin sự tha thứ ở vợ. Anh kể, người phụ nữ ấy là đối tác của công ty anh.

Anh quen chị ta trong lần vào TPHCM công tác. Đau khổ góa chồng khi chưa kịp có mụn con, lòng người đàn bà tên Cẩm ấy tưởng như đã khép lại vĩnh viễn, nhưng kể từ khi gặp Đạo, chị ta nói chị ta như được hồi sinh và bừng lên những khát khao hạnh phúc gia đình.

Một phụ nữ thông minh, tài năng và đặc biệt quyến rũ bền bỉ chinh phục người đàn ông nổi tiếng chuẩn mực, khuôn phép như Đạo, đến chính anh rơi vào vòng tay tình ái của Cẩm vẫn không thể tin mình là một gã đàn ông phản bội vợ.

Những chuyến đi công tác TPHCM nhiều hơn chỉ khiến Quỳnh thêm thương Đạo. Thương anh vất vả vào Nam, ra Bắc liên miên, nào ngờ, những chuyến đi ấy giải quyết việc công ty thì ít mà để gặp gỡ, chăm sóc, bù đắp cho người tình bí ẩn trong kia thì nhiều.

Cho đến hôm nay, chị bàng hoàng nhận được lời đề nghị từ bỏ người đàn ông chị gọi là chồng, con chị gọi là ba để cho họ đến với nhau. Đạo kể, gần đây, anh và Cẩm có nảy sinh một trận cãi vã kịch liệt.

Ngay từ đầu, trước khi đến với nhau, Đạo đã thẳng thắn nói cho Cẩm hiểu giữa anh và cô ta không có tương lai. Anh không bao giờ bỏ vợ con để tới với một người đàn bà khác, dù Cẩm là một triệu phú giữa thành phố không ngủ nơi miền Nam nắng gió.

Cẩm đã chấp nhận tất cả những điều ấy. Nhưng một ngày, Cẩm cắn nát lời hứa, chị ta đòi một danh phận rõ ràng, đòi anh bỏ việc ở Hà Nội, chuyển vào Nam sinh sống và làm việc. Dĩ nhiên, Đạo không đồng thuận.

Trận cãi vã kết thúc bằng chuyến bay ra Bắc của anh và sự hậm hực, hằn học vằn lên trong đôi mắt rực lửa của người đàn bà đó. Người đàn bà quyết tâm giành Đạo khỏi tay Quỳnh và con gái chị, bắt đầu bằng những tin nhắn vô lối đó.

Không chấp nhận cú sốc đau đớn do Đạo gây nên, Quỳnh một mực đòi ly hôn. Mọi thứ chị đều có thể bỏ qua, có thể tha thứ nhưng riêng lòng tự trọng, chị không cho phép bất cứ ai giẫm đạp lên nó.

Hai bên nội ngoại một mực khuyên lơn nhưng Quỳnh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì. Thứ chị muốn duy nhất lúc này là sự yên tĩnh và một bầu không khí yên ả.

Gửi con gái nhờ ông bà ngoại trông nom, một mình Quỳnh thuê một ngôi nhà nhỏ ở ven ngoại thành Hà Nội, ngày ngày gặm nhấm nỗi cô đơn và khước từ tất cả sự chăm sóc, chu cấp của Đạo.

Khó khăn bắt đầu xuất hiện khi nửa đêm, Quỳnh phải vào viện sau khi nghe cuộc điện thoại của mẹ thông báo bố chị phải nhập viện vì bị tai biến. Khoản lương ít ỏi cùng với hàng loạt vấn đề nảy sinh buộc phải chi tiêu một khoản lớn.

Quỳnh nhận thêm vị trí kế toán, sổ sách cho một vài công ty tư nhân, nhưng thu nhập chẳng thấm vào đâu so với khoản tiền viện phí ngày một lớn và còn có khả năng tăng thêm gấp nhiều lần trong đợt điều trị dài ngày ở đây.

Cậu em trai năm cuối đại học, Quỳnh không cho nó đi làm thêm phụ giúp gia đình, đúng đợt làm đồ án nhiều thứ cần dùng tới tiền. Rồi cô con gái ngấp nghé bước vào lớp 1.

Đủ thứ lo toan dồn cả lên đôi vai bé nhỏ của Quỳnh. Đạo đến thăm bố ốm, và lần nào Quỳnh cũng bỏ ra ngoài trong ánh nhìn ái ngại của mẹ và nỗi đau khổ trên gương mặt xanh xám của anh.

Ngày ngày, anh vẫn đều đặn đến thăm bố vợ nằm viện. Đạo giúp ông làm vệ sinh cá nhân, dọn dẹp đổ bô sau mỗi lần bố đại tiểu tiện. Biết mẹ vợ bị chứng đau lưng hành hạ, anh luôn giục Quỳnh đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi, ở đây đã có anh lo liệu.

Không muốn dính dáng tới người chồng bội bạc, Quỳnh gắt gỏng đuổi anh ra khỏi phòng. Chị không muốn bất cứ hành động tử tế nào của Đạo có thể làm xao những ý chí của mình.

Trước phản ứng dữ dội của vợ, Đạo tới thăm nom hai cụ dè dặt hơn, hoặc cố tình tới khi Quỳnh không có mặt ở đó. Mấy cô bác ở bệnh viện khen ông bà tốt phước có được cậu con trai ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, hoạt bát. Sau biết đó là con rể của hai cụ, họ nức nở khen tấm tắc nhiều ngày.

Sức khỏe của bố dần ổn định. Ông được bác sĩ cho phép về điều trị tại nhà. Tiền thuốc thang, viện phí Quỳnh đã vay mượn bạn bè đủ, song tới quầy thanh toán, họ thông báo đã có người thanh toán tất cả.

Đoán biết chỉ có chồng là người có khả năng thanh toán, Quỳnh tức tối tới tìm Đạo, mắng anh xa xả, chị không muốn nhận bất cứ sự thương hại nào từ người đàn ông phản bội. Đạo ngơ ngác không hiểu sự giận dữ của vợ bắt nguồn từ đâu, bởi chính anh cũng không biết ai là người thanh toán viện phí cho bố.

Người đàn bà tên Cẩm hẹn Quỳnh ở một quán cà phê khá yên tĩnh. Cẩm đã ra Hà Nội được hơn 1 tháng và âm thầm theo dõi nhịp sống của vợ chồng Quỳnh. Trước kia, Cẩm luôn tin chỉ cần Đạo từ bỏ Quỳnh để đến với cô, anh sẽ có được cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ, nhưng những ngày ly thân vợ, Cẩm không thể tin người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán, giàu ý chí lại trở nên mệt mỏi, chán chường và kiệt quệ đến thế.

Hóa ra, Quỳnh có ý nghĩa, vị trí đặc biệt, không thể thay thế trong cuộc sống của Đạo - điều Cẩm không bao giờ muốn chấp nhận là một giá trị thiêng liêng, không thể thay đổi hay xâm phạm.

Nhìn vào đôi mắt của Quỳnh, Cẩm tin cô vẫn còn tình yêu với chồng, chỉ thiếu một chút vị tha, bao dung để đón anh trở lại mái ấm ngày xưa mà thôi. Chị bảo, sau chuyện này, chị đã thức tỉnh. Bắt đầu tình yêu đã khó, bắt đầu tình yêu sau đổ vỡ, mất mát lại càng khó khăn, nhưng không phải vì thế mà cướp giật hạnh phúc của người khác. Cẩm đón chuyến bay vào TPHCM và hẹn không bao giờ tìm gặp lại phần ký ức đau thương của chính mình nữa.

Quỳnh trở về thăm bố mẹ đẻ, cô con gái nhỏ đang ôm ấp búp bê hồng dỗ dành, âu yếm. Chị vội vã đi chợ, nấu bữa cơm tối, không quên nhấc điện thoại gọi tới số thuê bao chị thuộc lòng hơn cả cơm ăn, thức uống.

Ở đầu dây bên kia, có một người đàn ông tên Đạo ngập tràn trong hạnh phúc, không quên vội vã dọn dẹp nhà cửa, đón vợ và con gái trở về sau những ngày mưa mù nặng nề.


Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Phương pháp Bảo dưỡng "con giống"...

Các bác sĩ cảnh báo chế độ ăn uống ảnh hưởng trực tiếp đến xác suất của những tinh binh khoẻ. Vì vậy, các quý ông đang muốn có em bé nên cân nhắc mỗi khi ăn, uống và hút thuốc lá.

Ngay từ thời điểm bắt đầu mong muốn được làm cha (lần một hoặc lần hai), bạn đã cần phải biết cách từ chối các món nhiều mỡ và gây nặng bụng. Trong cơ thể, lượng mỡ thừa càng cao khả năng tình dục càng giảm. Ngoài ra, tỷ lệ tinh trùng "đứt đuôi" ở họ cao hơn so với người gọn gàng rắn rỏi.

Có những người đàn ông dáng đẹp, to cao nhưng vẫn mặc cảm về số lượng tinh trùng bị đứt đuôi. Theo các bác sĩ, chỉ nhìn hình thức khoẻ đẹp bên ngoài không đủ, cần phải dùng máy để đo lượng mỡ thừa mới suy luận được về tỉ lệ "hạt lép hạt mẩy" của các ông.

- Một thông tin thú vị khác: Trong cơ thể người đàn ông, lượng mỡ thừa tỷ lệ thuận với hoóc môn nữ, các nét trên mặt những chàng béo bị mềm mại dần, giọng bị thanh hơn. Không phải vô tình mà chị em hay bị hấp dẫn bởi các chàng có khuôn mặt thô góc cạnh và giọng trầm ấm, thậm chí hơi khàn càng tốt. Còn các chàng có giọng the thé hãy cẩn thận vì có nguy cơ bị ế.

- Pho mát không tách béo, các loại bánh kẹo ngọt sắc là nguyên nhân gây giảm testosterone (hoóc môn nam), đồng nghĩa với giảm chất lượng tinh trùng.

Bên cạnh các chất béo, các nhà khoa học cho rằng, thức ăn công nghiệp, không khí ô nhiễm, phong cách sinh hoạt thất thường ảnh hưởng đến đường hô hấp và thành mạch của cơ thể đàn ông, dẫn đến giảm khả năng gây giống.

Ở một người thanh niên 20 tuổi khoẻ mạnh, tỷ lệ tinh trùng chất lượng là 100%, ở tuổi 40 còn 70%, sang tuổi 50 thì 3/4 số tinh trùng bị hỏng. Theo chu kỳ sinh học, đến 60 tuổi, tinh trùng của người đàn ông vẫn có tỉ lệ sống rất cao nhưng vì lối sinh hoạt thiếu hợp lý mà chúng ta tự co giảm khả năng truyền giống của mình.

- Vitmian C không trực tiếp sản xuất ra tinh trùng nhưng có tác dụng giúp chúng hoạt động tích cực hơn. Ở Mỹ, các nhà nghiên cứu đã thử nghiệm trên 2 nhóm đàn ông. Nhóm thứ nhất trong 2 tháng, mỗi người được uống 1.000 mg vitamin C một ngày; nhóm thứ 2 không uống viên nào.
Kết quả cho thấy, nhóm uống vitamin C có số lượng tinh trùng tăng 60%, khả năng "chạy khoẻ" của các tinh binh cũng cao hơn 30%, số lượng "chết yểu" giảm đáng kể, các bà vợ trong nhóm này thụ thai nhiều hơn hẳn so với nhóm không uống C.

Tất nhiên 1.000 mg vitamin C mỗi ngày là quá nhiều và không tốt đối với những người có tiền sử đau dạ dày hành tá tràng. Trên thực tế chỉ cần 200 mg mỗi ngày đã có hiệu quả với người sử dụng đều trong 3-4 tháng. Những người mong muốn làm bố cấp tốc có thể dùng liều 1.000 mg/ngày trong khoảng thời gian 2 tháng.

Các chuyên gia dinh dưỡng khuyên các ông bố tương lai nên ăn mỗi ngày 3 quả cam (mỗi quả có khoảng 70 mg axit ascobic). Với người nghiện thuốc lá, số quả cam cần phải tăng gấp đôi bởi khói thuốc tiêu huỷ mất 1/3 lượng vitamin C trong cơ thể họ.

Người mắc các bệnh tiền liệt tuyến nên điều trị bệnh song song với việc uống vitamin. Những người mong được làm bố cần lưu ý rượu mạnh, bia và rượu vang quá tải đều cản trở hoạt động tích cực của những "con giống".


Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

5 kiểu người không nên trút bầu tâm sự

http://vn.news.yahoo.com/5-ki%E1%BB%83u-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-kh%C3%B4ng-n%C3%AAn-tr%C3%BAt-b%E1%BA%A7u-t%C3%A2m-202200671.html



Đôi khi giải thoát nỗi ấm ức trong bạn bằng cách nói chuyện với ai đó là một điều tuyệt vời. Tuy nhiên, đừng lựa chọn những người dưới đây để trải lòng nếu bạn không làm tổn thương người ấy và chính mình.

1. Người độc thân
Khi bạn chú ý lắng nghe lời khuyên của một người nào đó chứng tỏ họ có tầm quan trọng nhất định đối với bạn. Tuy nhiên, những người độc thân lại không phải là một nhà tư vấn tốt cho chuyện tình yêu của bạn. Họ thường dùng cái nhìn chủ quan của mình để phán xét câu chuyện theo chiều hướng bất cần và bản năng. Ngoài ra, một cô gái độc thân có tính cách yếu đuối dễ cảm thấy mủi lòng, tủi thân khi nghe ai đó kể về tình yêu.

2. Những người đã có gia đình
Thừa nhận rằng những người này có nhiều kinh nghiệm thực tế về kỹ năng giải quyết xung đột nhưng nếu bạn đang yêu thì đừng đem chuyện của mình kể cho họ. Có thể xảy ra hai chiều hướng:
1. Người ấy sẽ cho cái nhìn tiêu cực, thiếu niềm tin nếu cuộc hôn nhân hiện tại không tốt.
2. Người ấy sẽ nói về cuộc hôn nhân hạnh phúc bằng một thái độ tự cao như thể chỉ có tình yêu của họ là đẹp nhất. Điều này ít nhiều sẽ khiến bạn tự ti.


3. Kiểu người chỉ nói những điều bạn muốn nghe
Họ luôn muốn làm bạn hài lòng nên chỉ nói ra những điều bạn thích nghe và phần nhiều trong số đó có thể không phản ánh đúng sự thật. Nó cũng chẳng thể hiện được chính xác quan điểm của họ và vì thế, thậm chí còn khiến bạn lo lắng hơn.

4. Những người đào mỏ
Những người quan tâm đến tình hình tài chính của bạn hơn là những gì đang xảy ra với bạn là một đối tác tệ nhất để tâm sự. Vì thế, lời khuyên của các chuyên gia dành cho bạn là tuyệt đối không đem chuyện tình yêu ra   
nói với những người này. Họ sẽ chẳng mảy may quan tâm đâu.

5. Những người ưa chỉ trích
Tránh tiết lộ bất cứ chi tiết nào về đời sống tình cảm của bạn với những người bạn có tính thích chỉ trích. Câu cửa miệng của họ luôn là "Đấy, tớ đã bảo mà" và sau đó liên tiếp phán xét một cách không thiện chí về mối quan hệ của bạn. Cuối cùng, bạn rơi vào tình thế "tiến thoái lưỡng nan", không biết phải làm gì tiếp theo.