Nhìn con gái nhăn mặt: “Người mẹ có mùi ghê quá” rồi chạy biến
ra chỗ cô giúp việc ngồi, Thủy mới giật mình nhận ra cô dường như đang
mất dần vị trí trong gia đình.
Bé Thảo trước giờ quấn mẹ như hình với bóng. Ai cũng bảo nó bén hơi
mẹ rồi sau này chẳng dứt ra được đâu. Đúng là như thế thật, Thủy làm gì
con bé cũng bám chặt lấy. Nhưng từ ngày Thủy chuyển tới công ty tư nhân
làm việc, bé Thảo dường như chẳng còn thích mẹ nữa. Nó xa lánh, thậm chí
là trốn tránh Thảo.
Thảo từng làm ở một doanh nghiệp Nhà nước nhưng với năng lực của mình
cô muốn có được cơ hội tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn nên khi nhận
được lời mời của người bạn cũ, cô không đắn đo chuyển qua công ty tư
nhân để làm. Ngày đó, Tuân – chồng Thủy đã từng khuyên: “Quyết định thế
nào là tùy thuộc ở em thôi. Anh nghĩ, làm Nhà nước tuy có lương thấp hơn
một chút nhưng có thời gian để chăm sóc gia đình và con cái em ạ. Cái
gì cũng có giá của nó cả”. Trước mức lương hấp dẫn được đưa ra, Thủy vẫn
quyết định chuyển nơi làm.
Bước vào một môi trường năng động hơn, Thủy đi tối ngày. Mọi việc
trong gia đình cô để ùn ứ lại. Quần áo có khi tới 4, 5 ngày không giặt.
Cơm nước thì khỏi phải nói, Tuân thường tự phải nấu bởi nếu đợi vợ về
thì bữa cơm có vẻ sẽ được bắt đầu vào lúc 10 giờ tối. Biết vợ bận và
chưa quen với công việc nên dù trong lòng khó chịu Tuân cũng cố gắng
thay vợ làm mọi việc để vợ có thời gian thích ứng. Sáng, anh dậy sớm, vệ
sinh cá nhân cho bé Thảo, cho con ăn sáng, đưa đi học. Chiều, anh là
người đón con, tắm rửa cho con và nấu cơm. Ngày nào cũng vậy, Tuân xong
xuôi mọi thứ cùng con gái ngồi xem tivi và một mâm cơm đậy lồng bàn chờ
vợ.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Nhiều hôm Thủy đi làm về với nồng nặc
mùi rượu, cô bỏ bữa không ăn vì đã quá mệt và say. Chính Tuân lại phải
là người dìu cô lên giường, lấy khăn ướt rửa mặt cho vợ trong khi Thủy
chẳng còn đủ tỉnh táo. Không phải Thủy không biết như thế là không nên,
nhưng vì quá bận rộn với công việc lại không thấy chồng nói năng gì
thành thử cô mặc kệ. Ngay cả chuyện “chăn gối” vợ chồng cô cũng sao
nhãng vì quá mệt mỏi.
Quá bận bịu với việc nhà, Tuân thuê một cô giúp việc. Thủy cũng
cảnh giác với cảnh “ôsin – chủ nhà” nên cô không đồng tình. Tuân thủng
thẳng nói: “Anh cũng chẳng muốn thuê, vừa tốn tiền lại vừa có người lạ
trong nhà mất tự nhiên. Nhưng anh không thể kham hết mọi việc được. Nếu
em không muốn thì ở nhà làm đi”. Thủy ấm ức nhưng cũng chẳng biết làm
thế nào đành gắng gượng chấp nhận với hi vọng sẽ không có chuyện không
hay xảy ra.
Cũng nhờ có cô giúp việc đảm đang tháo vát mà mọi việc trong nhà được
chu toàn hơn và Thủy cũng đỡ đau đầu vì phải lo lắng cho chồng con.
Bé Thảo quấn cô giúp việc ra mặt. Nó không còn nhõng nhẽo vòi mẹ bế vào
lòng, xoa lưng hay kể chuyện cổ tích cho nghe trước khi ngủ nữa. Thay
vào đó, lúc nào nó cũng ở lì trong phòng cô giúp việc mà bi bô nói
chuyện. Ban đầu Thủy thở phào nhẹ nhõm bởi lẽ Thủy có nhiều thời gian
hơn cho công việc.
Nhiều đêm nằm bên chồng, Thủy cũng muốn
dành chút thời gian tâm sự, chia sẻ với chồng nhưng một ngày mệt nhoài
khiến mắt cô díp lại. Kết quả, Thủy ngủ lúc nào không hay. Nhiều lần như
thế, Thủy nghĩ Tuân sẽ gắt mắng cô hoặc chí ít cũng phải nói cho cô
biết mặt. Nhưng không, Tuân hoàn toàn bình thường. Sự bình thường đó làm
Thủy lo sợ.
Thủy lấy làm lạ và tự hỏi chính bản thân mình tại sao Tuân lại có thể
dễ tính đến vậy trước sự thiếu trách nhiệm của cô với gia đình. Không
kịp tìm cho mình câu trả lời, Thủy đã lại bị đủ thứ công việc cuốn đi.
Thủy cảm thấy trong lòng bất an. Dạo gần đây, Thủy để ý thấy không chỉ
bé Thảo mà ngay cả Tuân cũng quân tâm tới cô giúp việc nhiều hơn. Thủy
thấy ghen tị khi con tỉ tê: “Ba Tuân ơi, cô Hương bị ốm đấy ba ạ”. Vậy
là ngay lập tức, Tuân lục tung tủ thuốc tìm cho kì được vỉ thuốc cảm rồi
sốt sắng: “Con vào đưa cho cô uống nhé”.
“Chẳng nghi ngờ gì nữa, đích thị là có tình ý gì mờ ám rồi” - Thủy
đinh ninh điều đó. Thoạt đầu, cô đã định về nhà, chửi cho "cái đồ" có ý
định cướp chồng người khác ấy một trận rồi dằn mặt chồng cho cả hai biết
tay. Nhưng suy đi tính lại, chưa có gì làm bằng chứng, nếu Thủy làm thế
chỉ vô tình đẩy Tuân ra xa khỏi mình nhiều hơn, Thủy bình tĩnh lại tìm
một cách giải quyết khác.
Hơn một tuần nay, Thủy thấy tâm trạng bồn chồn không yên. Nỗi lo sợ mất chồng, mất tổ ấm hạnh phúc cứ bủa vây lấy Thủy. Cho tới giờ này cô mới nhận ra gia đình thực sự quan trọng như thế nào. Thủy quyết định đề nghị với lãnh đạo công ty, chỉ xin làm nhân viên bình thường, chấp nhận mức lương thấp hơn miễn là cô có thể có nhiều thời gian hơn cho gia đình. Phải mất khá nhiều công sức cô mới thuyết phục được họ đồng ý. Thủy trở về nhà trong tâm trạng lâng lâng.
Hơn một tuần nay, Thủy thấy tâm trạng bồn chồn không yên. Nỗi lo sợ mất chồng, mất tổ ấm hạnh phúc cứ bủa vây lấy Thủy. Cho tới giờ này cô mới nhận ra gia đình thực sự quan trọng như thế nào. Thủy quyết định đề nghị với lãnh đạo công ty, chỉ xin làm nhân viên bình thường, chấp nhận mức lương thấp hơn miễn là cô có thể có nhiều thời gian hơn cho gia đình. Phải mất khá nhiều công sức cô mới thuyết phục được họ đồng ý. Thủy trở về nhà trong tâm trạng lâng lâng.
Chiều tối, Tuân về tới nhà. Anh ngạc nhiên vì người ra mở cổng cho
mình lại là Thủy mà không phải cô giúp việc. Như đoán được suy nghĩ của
chồng, Thủy đon đả: “Anh vào tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay em làm
cơm, chia tay chị Hương, mai chị nghỉ. Giờ công việc của em có nhiều
thời gian hơn rồi, em sẽ chăm lo cho anh và con”. Tuân không nói không
rằng, anh chỉ tủm tỉm cười.
Bữa cơm tối qua đi, cô giúp việc về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời
khỏi căn nhà. Tối đó, hai vợ chồng Thủy nằm bên nhau, cô thấy Tuân khẽ
đưa tay ôm choàng lấy vợ từ phía sau: “May mà vợ nhận ra kịp thời nhé,
không thì anh giận vợ thật luôn đấy”. Thủy quay lại véo vào mũi Tuân:
“Có phải anh có ý định phản bội em đúng không?”. Tuân cười khì khì:
“Không đâu, đó là chiêu để dụ em thôi. Chị giúp việc đó là họ hàng xa
dưới quê của nhà anh. Anh phải làm thế để em thấy rằng em nên dành thời
gian cho tổ ấm của mình hơn đấy”. Thủy nằm gọn trong vòng tay Tuân, giọt
nước mắt lăn dài trên má cô: “Cảm ơn anh đã cho em hiểu ra điều đó và
cho em cơ hội giữ hạnh phúc của chúng mình”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét