Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Bác sĩ Lương Cần Liêm trả lời:

Bạn Phạm Kim Chung, SV CĐ Y tế Hà Nội hỏi: "Khi là người trưởng thành (đi làm) liệu có thể yêu thực sự được không vì cuộc sống có quá nhiều vấn đề ta phải tính toán?".

Trả lời:

"Tình yêu có nhiều giai đoạn, lứa tuổi. Khi hai người tay trắng yêu nhau thì giống như là hai người cùng nhau mua một chiếc ô tô rồi cùng chạy xe, đi đến nơi hạnh phúc.

Khi đã có điều kiện vật chất mà yêu nhau thì giống như mỗi người đi một chiếc xe riêng của mình. Khi anh này chạy 100km thì cô kia cũng phải chạy 100km. Hai chiếc xe khác nhau sẽ có chất lượng và tốc độ khác nhau, việc hoà hợp khó hơn.

Theo tôi, hai người yêu nhau nên đi cùng trên một chiếc xe sẽ đi được xa hơn".


Bạn Hân Ngọc, SV ĐH Kinh doanh công nghệ thắc mắc: "Nếu hai người yêu nhau thực sự thì nên chia sẻ tình phí như thế nào để hai người thoải mái?".

"Đời sống đưa đến những suy nghĩ về vật chất quá nhiều nên tình yêu bị thương mại hoá. Nhưng tình yêu là trao đổi tình cảm trước khi nghĩ tới trao đổi tiền tệ.

Về việc chia sẻ tình phí, bạn nên nghĩ như thế này. Dù là trai hay gái, cần biết yêu là cho đi. Nếu sợ mất trước, sợ thiệt nên tính toán khi yêu thì biết tính đến bao giờ cho hết. Cứ nghĩ làm sao để sòng phẳng hoặc mình thiệt ít hơn, lời lãi một chút thì khó yêu.

Yêu là phải cho trước, nhận sau. Khi nhận trước mới cho là ích kỉ, đề cao tự ái của mình", bác sĩ Lương Cần Liêm đánh giá.

Mai Châm

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

THƯ GIÁNG SINH

THƯ GIÁNG SINH

Cô vì được lĩnh phần thưởng học sinh giỏi nhất trường, nên được đứng lên bục nhận thưởng Nên cả trường biết mặt 

Anh trở thành kẻ ngưỡng mộ Năm đó anh mười bốn tuổi. 

Một hôm tan học, anh phát hiện cô không những chỉ ngồi cùng chuyến xe bus, lại còn xuống cùng một bến, nhà cô chỉ cách nhà anh một con ngõ nhỏ. 

Anh nhờ tấm thiệp Giáng Sinh để viết thư cho cô: "Hy vọng mình trở thành bạn bè".

Kết quả được hồi âm là... bị giám thị cầm lên đọc trước toàn trường và những tiếng cười rúc rích chế nhạo 

Lá thư này làm cả trường đểu biết "cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga" 

Một đứa ở lớp cá biệt đòi lọt mắt xanh nữ sinh gương mẫu của trường?

Anh tiếp tục viết thư, viết rồi phong lại. 

Đến mùa Giáng Sinh năm lớp 9 thì mang tất cả bỏ vào hòm thư nhà cô 

Cô không trả lời, giám thị cũng chả nhắc nhở.

Kỳ thi vào cấp 3 có kết quả, cô thi đỗ vào trường Nữ sinh số Một Đài Bắc danh tiếng ngay sát phủ tổng thống, 

Trường anh cách đó chẳng xa, anh học trường bổ túc Khoa học tự nhiên 

Vẫn thường cùng cô tuyến xe bus, nhưng chưa hề bắt chuyện. 

Anh chỉ có thể lén nhìn màu áo đồng phục xanh lục kia, âm thầm cầu chúc cho cô, và tự động viên chính mình. 

Anh vẫn viết thư, vẫn gửi cả tập vào mỗi mùa hoa Thánh Đản Hồng (hoa Trạng nguyên ) nở tháng Mười Hai 

Cô vẫn không ngó ngàng. 

Đại học, cô vào Đại học Sư phạm Đài Loan, anh xuống miền Nam học trường Trung cấp 

Để được nhìn thấy cô thường xuyên, anh ở miền Nam khổ học một năm trời 

Cuối cùng thi đỗ kỳ chuyển trường, vào khoa Giáo dục Công nghiệp của Đại học Sư phạm Đài Loan, lại trở thành bạn học của cô.

Còn nhớ, ngày nhìn thấy tên mình trên bảng trúng tuyển, anh lẩm nhẩm tên cô 

Phóng xe như bay đến con ngõ nhỏ để lần đầu tiên bấm chuông cửa nhà cô, 

Trong tiếng chuông cửa, đầu óc anh chỉ có hình ảnh cô 
khao khát nói với cô một câu nói một đời người, nhưng cô không để ý 

Cô đã có bạn trai, nhưng anh vẫn viết một câu cho cô: 

"Em chọn người khác đó là quyết định của em, tôi chọn em đó là quyết định của tôi, 

Em có thể sẽ thay đổi quyết định của em, nhưng tôi sẽ không bao giờ!" 

Cô rốt cuộc vẫn không ngó ngàng gì tới anh, với sự si tình có vẻ khủng bố tinh thần kia 

Mùa Giáng Sinh năm đó, anh nhập ngũ, cô cưới chồng!

Không lâu sau, cô sang Mỹ, anh cũng được tin cô đã sinh con gái. 

Nhưng anh không tuyệt vọng, từ nhỏ chưa bao giờ anh nghĩ sẽ đi Mỹ, 

Vẫn nghĩ, đi Mỹ là chuyện không tưởng, như kiệu vàng bao giờ đến thân kẻ phàm trần, 

Anh cứ tưởng mỗi học kỳ học cho thật chắc đã là quá tốt rồi, 
nhưng cô đã gọi lên giấc mơ nước Mỹ, và anh đến Mỹ du học, 

Mới hiểu ra những mùa Giáng Sinh trên tuyết trắng thật đẹp 
và kiên trì tin sự lựa chọn của tuổi mười bốn.

Ba mươi mốt tuổi, anh tốt nghiệp về Đài Loan, dạy một trường đại học, vẫn chỉ yêu một người 

Anh vẫn còn viết thư, mỗi lần Giáng Sinh lá thư lại đặc biệt dài, 

Chỉ có điều anh không gửi đi, anh định chờ khi tròn hai mươi năm quen nhau rồi tính. 

Anh muốn đơn sơ mang mối tình đơn sơ vào tuổi trung niên.

Mùa Giáng sinh năm ba mươi ba tuổi, cô đến tìm anh.

Đã mười chín năm rồi! Cuối cùng thư đã có hồi âm. 

Cô đã mất nhiều thứ, cô mang con gái quay về, không việc làm, 

Nghĩ anh là giảng viên đại học, quan hệ rộng, nhiều bạn tốt... 

Anh, tất nhiên, giúp cô quay lại giảng đường.

Anh cần cô, anh dùng cái tình đơn sơ của năm mười bốn tuổi 

Nhưng cô vẫn từ chối, vì giờ thì cô không còn xứng đáng với anh nữa.

Cô không còn là cô học trò giỏi giang ngày xưa ấy nữa. 

Giờ chỉ còn một thiếu phụ cay đắng sau cuộc hôn nhân thất bại!

Anh mang hai hòm thư đến nhà cô để cầu hôn 

Anh cảm ơn cô đã cho anh tất cả:

Không có cô, anh có lẽ chỉ học hết cấp ba bổ túc mà thôi; 

Không có cô, sẽ không có cử nhân, không thạc sĩ, không tiến sĩ; 

Không có cô, ai dắt anh qua những tháng ngày đằng đẵng 

Không có cô, anh sẽ đi về hướng nào của đời sống? 

Không có cô, chữ anh sẽ không được luyện đến ngay ngắn thế, văn chương của anh sẽ không mượt mà thế 

Không có cô, một người học khoa học tự nhiên không thể yêu văn chương thi ca như anh

"Văn chương thi ca đã ở bên tôi, tôi trở thành tôi ngày hôm nay!" 

"Em hãy để cho anh cả đời chỉ yêu một người!" 

"Em chưa nợ anh gì, yêu em là điều tốt đẹp nhất đời anh"

Mùa Giáng sinh năm ba mươi tư tuổi 

Anh và cô bước vào thảm đỏ hôn lễ 

Anh nhất định đòi con gái cô làm Tiên Đồng cho đám cưới 

Câu chuyện này chưa kết thúc, họ đã sống bên nhau hơn mười mùa Giáng sinh hạnh phúc 

Trong khu tập thể nhà trường, những Thánh Đản Hồng nhà họ nở thắm đỏ hơn cả 

Nở sớm nhất, và lâu tàn nhất 

Tôi biết, vì tôi từng học giáo sư Bành Hoài Chân, khoa Giáo dục Công nghiệp Đại học Sư phạm Đài Loan.

Trang Hạ dịch ]


Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

chuyện của Trang Hạ

Hôm rồi có bạn gái, sau buổi nói chuyện của mình tại trường bạn, đã viết thư hỏi mình một chuyện thế này: Em yêu người bạn trai đầu tiên, khi em học THPT còn anh ấy đã là sinh viên đại học, đi xe SH. Sau này, khi lên đại học, em mãi mới quyết định sẽ nhận lời yêu người thứ 2, cũng đi xe SH. Chỉ vì em đã giữ trong lòng ấn tượng sâu sắc về mối tình đầu, nên vô hình trung, em thích người thứ 2 cũng có 1 lý do vì anh ấy đi xe SH giống người yêu cũ (chứ không phải vì em thích cái xe SH). Chị hãy cho em lời khuyên, em có nên nhận lời người thứ 2 không, khi hình ảnh người thứ 1 sâu đậm trong tâm trí.

Mình trả lời:
Em hãy buông tha cho cả 2 người con trai, xóa họ ra khỏi tâm trí cùng chiếc SH của họ. Hãy tìm lấy niềm vui sống và một người con trai nào em có thể yêu không đắn đo, yêu không so sánh, dù họ đi bộ.
Vì dù nói thế nào đi chăng nữa, em đã coi chiếc xe là biểu tượng của người đàn ông trong tâm trí. Thậm chí, trong thư em, em không hề nhắc tên người đàn ông, nhưng em viết rõ tên chiếc xe SH.

Người đàn ông đi xe gì chả quan trọng. Em yêu họ vì họ đi xe gì cũng không hề sai. Nhưng, nếu em lấy một thứ ở ngoài bản thân người đàn ông để biến thành cảm xúc yêu đương, thì em sẽ có cơ hội ngỡ ngàng khi tiếp xúc với những thứ ở bên trong người đàn ông ấy. Những thứ không có thương hiệu, không có ai định giá tiền, chỉ có em là người tự chọn mua, tự đánh giá.

Và em đã hơn 20 tuổi mà em vẫn yêu theo tiêu chí và cái nhìn, cách cảm nhận của 1 cô bé chưa học hết phổ thông, thì hóa ra, 3 năm qua em đã sống phí hoài tuổi trẻ, mà chẳng trưởng thành được tí nào sao? Hãy cất mối thiện cảm với người đàn ông đi xe SH vào trong ký ức. Sau này, nếu thực sự thấy không thể sống thiếu nhau, em vẫn có thể lôi ký ức ra để tiếp tục phát triển tình yêu. Còn nếu không, cũng đừng quá băn khoăn phải lựa chọn.
Nếu em đã băn khoăn lựa chọn, chứng tỏ, em đã không hề yêu ai cả. Em chỉ lấy người này để thế chỗ cho người kia mà thôi!