Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Tâm sự của một thằng con trai

.

Nhỏ hơn 10 tuổi thì không nói làm gì, hắn chỉ biết nghịch dại chứ chả biết gì

13, 14 tuỗi, hắn bắt đầu có cảm tình với con gái, nhưng lúc đó vẫn còn tránh xa con gái lắm, lại còn tỏ ra là ghét con gái vì sợ bạn bè trêu chọc.

15 tuổi, nghe người lớn nói đến một tên nào đó đào hoa lắm, làm tổn thương con gái, khiến con gái tự tử. Hắn nghĩ rằng tên đó thật lòng lang dạ sói, sau này nhất định hắn sẽ là một người con trai si tình, nhất định cả đời chỉ yêu một người con gái mà thôi

16 tuổi, hắn thích một cô bạn, nhưng không dám nói ra. Hắn vẫn tỏ ra bình thường, chỉ khi nàng ra khỏi cổng trường rồi, mới nấp ở sau cửa sổ tầng hai mà nhìn theo bóng nàng. Hắn nghĩ nàng nhất định là một thiên sứ.

17 tuổi, có một người con gái thích hắn, nhưng hắn giữ khoảng cách với cô ta rất xa. Trong lòng hắn chỉ có nàng mà thôi, chẳng màng tới bất kì cô gái nào khác.

18 tuổi, hắn xem một bộ phim tình cảm, hắn cảm động phát khóc, hắn nghĩ, nếu như nàng của hắn mất đi đôi mắt, hắn nhất định như nhân vật nam chính trong phim, không một chút do dự mà dâng đôi mắt của mình cho nàng, để nàng có thể nhìn thấy ánh sáng.

19 tuổi, đỗ đại học. Rút cục phải rời xa cô bạn mà hắn thầm yêu trộm nhớ bao lâu, lúc ngồi trên tàu để nhập học, cảm giác mỗi ngày một cách xa nàng hơn, trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng vô cùng. Hắn lại nghĩ rằng, nhất định sẽ không bao giờ quên nàng, đợi khi hắn thành công hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.

20 tuổi, nghe thấy người khác nói chuyện bậy, hắn cảm thấy người ta thật đáng xấu hổ.

21 tuổi, nàng viết thư cho hắn biết nàng đã có người yêu. Hắn khóc thầm suốt một đêm.

22 tuổi, hắn ngỏ lời với một người con gái khác, nàng nói: "Anh là một người tốt, nhưng em vẫn còn nhỏ." Hắn nghĩ, mình đích thực là một người tốt, hắn nói: "Không sao, anh có thể đợi em". Lòng hắn nghĩ, hắn sẽ không như mấy kẻ đa tình, ba năm hay năm năm hắn đều có thể đợi nàng.

23 tuổi, chính người con gái từng nói với hắn cô còn rất nhỏ đó, yêu một anh chàng đẹp trai khác. Hắn vô cùng mơ hồ, thì ra người ta có thể "lớn" nhanh đến vậy

24 tuổi, hắn lại ngỏ lời với một cô gái khác, nàng nói: "Anh là một người tốt, nhưng em không phải là người thích hợp với anh". Hắn băn khoăn rất lâu, ta là người tốt, tại sao em lại không hợp với ta ?

25 tuổi, hắn lại ngỏ lời với một cô khác, cô này đã đồng ý hắn. Hắn rất hạnh phúc, bắt đầu dốc sức vì tương lai, hắn nghĩ vui chơi chỉ là nhất thời, chỉ có cố gắng, chăm chỉ hết mình thì hắn và nàng mới có một tương lai hạnh phúc. Vậy mà nửa năm sau, nàng đòi chia tay. Lí do chỉ vì một người con trai khác, người con trai biết nói những lời ngọt ngào làm vui lòng nàng. Người con gái đó nói: "Anh là một người tốt, là em có lỗi với anh." Hắn dường như đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu: hắn là một người tốt.

26 tuổi, hắn bắt đầu sa đọa, kết bạn qua mạng. Người sặc mùi nước hoa thời thượng, hơn nữa dần dần còn biết cách nói những lời làm vui lòng con gái. Chẳng lâu sau, hắn có bạn gái. Mặc dù hắn đối với nàng cũng rất tốt, nhưng trong lòng hắn rất rõ, hắn chẳng hề yêu nàng.

27 tuổi, hắn chia tay. Hắn nói với nàng: "Em là một cô gái tốt, là anh có lỗi với em."

28 tuổi, hắn cũng thử nếm mùi, ha ha, phát hiện ra người khác làm được thì hắn cũng làm được.

29 tuổi, hắn cũng biết kể chuyện bậy, hơn nữa lấy làm thích thú khi thấy con gái xung quanh vì thế mà đỏ mặt.

30 tuổi, hắn đột nhiên phát hiện hắn rất có khả năng cưa cẩm con gái, nhưng lại chẳng còn khả năng yêu.


********************************************

Thực ra người con trai nào cũng rất muốn là một người con trai chung thủy, chỉ yêu một người.
Thực ra người con trai nào cũng mong muốn mãi mãi yêu một người.
Chỉ có điều, chẳng có người con gái nào chịu yêu những người con trai như vậy cả. Các cô cho rằng những người con trai như thế quá ngây thơ, quá cổ lỗ, chẳng có hứng yêu.

Tâm sự một người chồng

http://www.thanhnien.com.vn/pages/20120626/tam-su-mot-nguoi-chong.aspx


Mỗi lần có người khen anh vợ đẹp, nhà sang, xe xịn, làm ăn phơi phới, anh không hề tỏ ra vui sướng, chỉ cười buồn, nói: “Cuộc đời muôn nẻo, biết đâu mà lần”.

Mình nghĩ đó chẳng qua là lời đối đáp khôn khéo, vừa kiêu vừa khiêm của mấy anh nhà giàu có học. Nhưng không phải. Nhiều lần để ý, mình nghe sau câu nói lấp lửng ấy phảng phất có tiếng thở dài. Dứt khoát chuyện nhà anh có uẩn khúc gì đây.

Thường nhậu với anh, mình quyết “mai phục” chờ nghe anh kể nỗi buồn… sang trọng nhưng anh vẫn kín tiếng. Có lần mình hỏi điều gì đang làm nặng lòng anh? Anh nói: “Ơ hay cái thằng này. Nặng hay nhẹ thì cũng phần ai nấy vác. Uống đi! Chú mày để ý chi lắm ba cái phập phù nhân thế”. Mình biết ngay đây là giọng điệu của kẻ vừa muốn mở toang cõi lòng, vừa muốn đóng cửa tâm trạng.


Tâm sự một người chồng
Minh họa: DAD

Trúng ai người đó... ái
Đang lúc mình tự ái, thôi ý định chia sẻ “cuộc đời muôn nẻo” cùng anh thì anh gọi điện rên rỉ, nói buồn quá chú ơi. Quán Thu vàng. Đến với anh ngay. Nói với “quản phu” là anh mượn em nguyên buổi tối nay. Mình phi xe ra cổng, bụng nghĩ cha này tự dưng “không đánh mà khai”.

Dưới bàn lăn lóc vỏ lon bia. Trên bàn ngả nghiêng những lời anh kể. Chú mày tin không? Con trai anh bỏ ngang năm thứ hai đại học, theo một mụ nạ dòng hơn nó gần chục tuổi. Anh van nó, nói tỉnh lại con ơi, con trúng bùa mê thuốc lú rồi. Nó nói tiếng sét ái tình mà ba, trúng ai người đó... ái. Con đang trẻ nên yêu như điên. Bốn mấy như má chỉ có điên mới yêu !?

Hôm anh nhậu cùng đối tác trong một nhà hàng, đang đi vệ sinh thì nó dắt đào già trờ tới, nói ủa, ba hả? Anh nói không, tao là Bốn, không phải Ba. Nó nói Ba hay Bốn gì cũng là chỗ thâm tình. Đang kẹt, cho mượn vài “chai” mai mốt trả. Anh miễn cưỡng móc ví đưa hai “chai”. Con bồ “cao tuổi” của nó nghiêng đầu nói: “Tụi em thanh kìu, xí du ơ ghen” (Cảm ơn, hẹn gặp lại).

Chú nghĩ có buồn không? Mình bươn chải thương trường kiếm tiền cũng vì một mái nhà yên ấm, đâu ngờ bão từ trong nhà bão ra. Anh nốc bia ừng ực. Tóc tai anh rũ rượi thấy mà thương.

Thật hơn sự thật
Hết chuyện con tới chuyện vợ. Anh nói nát bét rồi em. Vợ anh đàn đúm ăn chơi, tổ chức tiệc tùng, ngả ngớn hát ca nhà bạn chán chê thì rủ nhau “phượt” danh lam này thắng cảnh nọ. Về nhà thì chít chít nhắn tin. Bữa cơm nào cũng ôm điện thoại chạy ra ngoài, vừa nói vừa đưa tay bứt lá. Anh có ngôi biệt thự bự thiệt, nhưng một mảy may hạnh phúc cũng không biết tìm đâu. Lúc nãy, anh mới góp ý sơ sơ thì cô ấy nhảy dựng lên, tru tréo, toạc móng heo liền, nói anh “điếc” rồi, mất khả năng “canh tác” rồi, còn ghen với “đám ruộng” bỏ hoang này làm gì nữa. Anh đắng họng. Biết nói sao khi “lửa yêu” của mình đã tắt ngấm trong lúc vợ hồi xuân?

Tâm sự chuyện chiếu giường, anh thở dài thườn thượt nói “cậu nhỏ” tự động “nghỉ việc” mấy năm nay, giờ chỉ làm nhiệm vụ bài tiết. Tuổi tác cộng với bệnh hoạn triền miên, không gan thì dạ dày, không thận thì huyết áp, không khớp thì gút, lại còn hở van tim, viêm niệu đạo. Trút cả rổ thuốc vào người, “nó” không teo là may lắm rồi, nói gì đến “nở nang”.

Có lúc anh muốn làm một thằng chồng đúng nghĩa, nhưng cố lắm cũng chỉ tới mức… giở nắp ra coi rồi đậy lại. Anh còn chua chát kể: trước khi ra quán anh đã hỏi vợ một câu thật hơn sự thật: “Ngoài chuyện gối chăn, chẳng lẽ tui và má nó không còn gì nữa?”.

Mình ngồi im. Anh cũng lặng lẽ, bơ phờ. Chợt anh ném vào mình cái nhìn hình số không rồi thả rơi từng tiếng: “Chú mày nói gì đi chớ, trước tình cảnh này anh phải làm sao?”.

Trần Cao Duyên

>> Thảm kịch gia đình
>> Cuộc thi vẽ tranh về gia đình
>> Bi kịch gia đình
>> Gia đình tôi yêu
>> Bạo lực gia đình thành án mạng
>> Sân chơi cho cả gia đình

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Hội những người 'tẩy chay đàn ông'

http://www.eva.vn/eva-tam/hoi-anti-giai-c66a103127.html


Thứ tình yêu (định nghĩa của phái nữ: là hoa hồng, là nến, là chocolate…) chỉ tồn tại một thời gian ngắn. 
 
Chém gió của Eva tám sẽ là nơi để chị em chia sẻ những cách nghĩ, quan điểm của mình một cách thú vị, vui vẻ nhất.
 
yahoo
Thế nên chỉ một thời gian sau hôn nhân là các cô bắt đầu nước mắt ngắn dài, hết “đàn ông là giống gì? Lại đến “sao lấy chồng lại buồn thế này?”.

Không cần đến một chương trình nghiên cứu quy mô hoành tráng, vẫn có thể khẳng định rằng đa phần đàn ông đều là những “đứa con ngoan của gia đình, là niềm tự hào của dòng họ”, ngoại trừ những anh có năng khiếu lưu manh từ trong bụng mẹ. Mà tỉ lệ này chắc chắn chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Thế thì tại sao có đến 8/10 cô có chồng, trên trán lúc nào cũng in dòng chữ “một cuộc hôn nhân bất hạnh”?

Tại-vì-rằng-thì-là-mà các cô bây giờ sướng quá. Lúc ở nhà với bố mẹ, chỉ việc cắm đầu vào học thôi, còn đâu bố mẹ lo hết, bao thầu tất, chẳng phải động tay động chân. Sáng ngủ dậy, chăn màn bố mẹ gấp, quần áo thay ra bố mẹ giặt, đến bữa xuống nhà ăn cơm, xong lại lên lướt web để nâng cao học vấn, hoặc là vùi đầu vào những Bóng đè với cả I’m Đàn Bà để bồi bổ tâm hồn. Mà cũng đến lạ, bố mẹ nào cũng thúc con gái dồn toàn tâm toàn ý cho cái sự học, ngoài học ra chả biết làm cái gì khác, nhưng lại giáo dục con gái khi trưởng thành, chỉ cần kiếm một công việc ổn định, mức lương vừa phải, còn đâu thì cố mà kiếm lấy một anh giai “ngon” để được bao bọc.


Hội những người 'tẩy chay đàn ông' - 1
Thế nên chỉ một thời gian sau hôn nhân là các cô bắt đầu nước mắt ngắn dài, hết “đàn ông là giống gì? Lại đến “sao lấy chồng lại buồn thế này?”. (ảnh minh họa)

Hậu quả là cô nào bước chân về nhà chồng cũng biết lướt web nhoay nhoáy, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, am hiểu tuốt tuồn tuột từ Oscar đến tình trường Hollywood… Nhưng lại không biết nấu một bữa cơm ngon, đơm chiếc cúc áo sút chỉ, không biết đối nội đối ngoại gia đình nhà chồng… Và nhất là phụ thuộc vào osin. Do chat chit và chơi game ở cơ quan quá nhiều nên tối về mệt đờ đẫn, nên quần áo osin giặt, cơm nước osin nấu, con cái osin dạy… Mà cái gì cũng đến tay osin tất yếu sinh ra hội chứng “hiếu thảo osin”. Bố mẹ chồng hay chồng nặng nhẹ một câu thì cãi lem lẻm, nhưng osin chỉ cần ho một cái thì chiều như chiều vong, chỉ sợ nó bỏ về thì lấy ai trông con cho mình ngồi lướt web mỗi tối.

Ấy thế nhưng hở ra một tý là chì chiết, đay nghiến chồng. Sao anh về muộn thế? Sao anh không hôn em âu yếm mỗi sáng? Sao anh không mua hoa và nến cho em? Sao anh không đọc thơ tình như trước? Thậm chí còn lôi ra so sánh “khoai lang” với “khoai tây” rồi kết luận làm “gái tây” mới sướng.

Nói nhiều quá thì đàn ông sẽ cáu. Họ phải làm việc hùng hục cả ngày để kiếm tiền về cung phụng vợ con, về đến nhà cấm có thấy một bữa cơm ngon canh ngọt, một câu âu yếm. Chỉ chăm chăm moi tiền với quản thúc các anh. Động nói thì cãi. Nếu đàn ông mà cũng lắm lời như mấy cô, rồi viết blog kể tội vợ, thì như ngày xưa các cụ bỏ rọ trôi sông nhanh lắm! Nhưng vì là đàn ông, nên họ mặc kệ vợ lèm bèm, chuồn đi bia khuya.


Hội những người 'tẩy chay đàn ông' - 2
Chết nỗi ly hôn thì dễ. Nhưng chỉ sợ đêm về lại ai oán cái nỗi nằm ngửa lạnh bụng, nằm sấp lạnh lưng. (ảnh minh họa)

Tức mình, các cô thành lập Hội anti-giai để tụ tập lê la, ăn quà vặt như mỏ khoét và nói xấu chồng xoen xoét. Nói xấu hết chồng mình thì nói sang chồng đứa khác. Khi không còn ông chồng nào để nói xấu thì bắt đầu nói xấu đến bố mẹ ông bà anh chị em họ hàng nội ngoại thân bằng quyến thuộc của chồng. Nói đến khi cappuchino đắng ngắt trong miệng thì càng thấy sao số mình hẩm hiu, đen đủi, vớ phải chồng chẳng ra gì. Rồi hô hào cổ súy đòi bình đẳng giới, xúi nhau về bỏ chồng.

Chết nỗi ly hôn thì dễ. Nhưng chỉ sợ đêm về lại ai oán cái nỗi nằm ngửa lạnh bụng, nằm sấp lạnh lưng. Chưa kể liệu rằng mình có thể lấy được một anh khá khẩm hơn không? Công việc thì nhàng nhàng, thời xuân sắc cũng qua rồi, lại không giỏi nữ công gia cánh và còn đèo bòng thêm đứa con.

Thế là lại không dám bỏ chồng, thế là lại xả stress bằng cách đi nói xấu chồng cho bõ tức. Thế là lại rên rỉ: “Em muốn bình đẳng, em muốn được yêu, được cảm thông, được chia sẻ”.

Bình đẳng không có nghĩa là phụ nữ sẽ giống như đàn ông. Điều đơn giản này, đến bao giờ các cô mới hiểu? Và để đợi cho tới khi hiểu, các cô cứ nói xấu, cứ vật vã, nhưng xin nhớ câu ông bà đã dạy: “Già néo thì đứt dây”!