Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Sự Khác Biệt Giữa Tri Kỷ và Người Yêu

Trong cuộc sống giữa người bạn thâm giao tri kỷ và người mà bạn yêu thương…đối với cả hai ta đều có một thứ tình cảm thật gần…thật thân thiết…và cùng có một điểm chung…đó là mối đồng cảm sâu sắc…và hoàn hảo giữa hai tâm hồn…họ cùng là người luôn có mặt bên ta…giúp đỡ, quan tâm và chia sẻ với ta những buồn vui trong cuộc sống…nhưng giữa người bạn tri kỷ và người yêu thật ra cũng có những giới hạn và sự khác biệt ..

1 / Tri Kỷ


* Là người hiểu ta nhiều nhất…Tuy Cha Mẹ sinh ra ta…nhưng chỉ người bạn ấy biết được ta nghĩ gì…muốn gì…buồn gì…vui gì…mặc dù có đôi khi ta chưa kịp nói .

* Là người đầu tiên mà ta muốn được chia sẻ khi lòng ta tràn ngập niềm vui…hay khi lòng ta nặng trĩu những nỗi buồn…hoặc có đôi khi chỉ là những dự cảm mông lung…Là người ta mong tìm đến nhất khi ta đau khổ muốn hét lên…muốn khóc cho thật to…và sau khi được thổ lộ…được hét…được khóc với người bạn ấy…thì những muộn phiền ưu tư trong lòng ta cũng nguôi ngoai…và ta thấy nhẹ nhàng hơn .

* Là người luôn nói với ta những lời thật lòng nhất.

* Là người ta có thể hoàn toàn đặt trọn hết lòng tin tưởng…để có thể nói thật…nói hết những ý nghĩ của mình… kể cả những ” Mảnh khuất trong tâm hồn ” mà ta không dám bày tỏ trước đám đông…hay với bất kỳ một người nào khác…đôi khi kể cả những người thân .

* Là người ” Dám bộc lộ sự bất bình”…dám chê trách…chỉ trích hay thậm chí là chế diễu những khuyết điểm…những thiếu sót của ta…mà chẳng sợ ta phật lòng hay bực mình…để rồi sau đó bao giờ cũng giúp ta sửa đổi…cũng cho ta những lời khuyên chân thành nhất .

* Là người kiên nhẫn lắng nghe ta kể lể đủ điều…về những nỗi ấm ức..những buồn vui…những nỗi khát vọng trong cuộc sống hàng ngày…hoặc có đôi khi là những chuyện không đầu , không đuôi chẳng đâu vào đâu…mà không bao giờ nhìn đồng hồ hay tính toán thời gian …Là người thường lau mắt cho ta…và khuyên ta ” nếu cần hãy cứ khóc cho thật to…thật thỏa thích ” để rồi sau đó lại an ủi ta cho nỗi buồn tan biến và vơi theo những giọt nước mắt ấy .

* Là người lặng lẽ chắt chiu lo cho ta những niềm vui…cho ta nụ cười hạnh phúc…mà chẳng bao giờ kể công .

* Là người không bao giờ bỏ rơi ta…Dù có thể cách xa về thời gian, không gian nhưng tình bạn ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim mỗi người…

* Là người chiếm một vị trí không nhỏ trong trái tim ta…Và ta…dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng trân trọng , giữ gìn…không dễ dàng để đánh rơi mất họ.

2 / Người yêu


* Là người ta trao gửi những yêu thương…nhớ nhung da diết…Là người ta luôn khát khao được cận kề gần gũi cho dù là chỉ mới tạm biệt

* Là người cho ta những rung cảm…những niềm hạnh phúc…những sự cuồng nhiệt…những đam mê đến quên cả lối về…Là một người đôi khi khiến ta yêu đến độ ngốc nghếch…cuồng si…yêu đến mất cả lý trí…để chỉ biết có mỗi người mình yêu hiện diện trong trái tim nhỏ bé mà thôi

* Là người khi ta trao một ánh mắt…sẽ lập tức nhận lại ngay một tia nhìn chan chứa nồng ấm và nồng nàn tình yêu

* Là người mà ta có thể đi hàng ngàn cây số…chỉ để đem đến cho người mình yêu thương những niềm vui…đôi khi là rất nhỏ

* Là người khiến ta luôn muốn ” Làm mới mình “…để bất kỳ lúc nào cũng có thể đem đến cho người yêu những rung động…những cảm nhận mới mẻ…những bất ngờ thú vị…chỉ để đón nghe một lời khen…một tiếng cười…một lời thì thầm hạnh phúc .

* Là người ta không bao giờ nói thật…nói hết về mối tình đã qua…hay những người vẫn đeo đuổi ta trong hiện tại…đơn giản..chỉ vì ta sợ người ấy buồn

* Là người ta có thể thố lộ những rung cảm lãng mạn nhất về tình yêu mà không sợ người ấy cười ta là người đa tình , lãng mạn…vì lãng mạn là cảm xúc thăng hoa khi tình yêu đã vào độ nồng nàn .

* Là người rất sợ ta khóc…những giọt nuóc mắt của ta làm cho người ấy bối rối đến vụng về

* Là người mà ta luôn muốn hết lòng an ủi hay sẻ chia những tâm sự…hay những điều làm người ấy buồn lòng hay đau khổ… và đôi khi ta cứ cảm thấy như chính mình còn buồn hay đau khổ hơn cả người ấy nữa

* Là người dễ làm cho ta giận dỗi..dễ làm cho trái tim của ta bị thương tổn nhất…dù đôi khi chỉ là những lời nói vu vơ hay những biểu hiện vô tình…Là người mà ta có thể chấp nhận đau khổ để rời xa mãi mãi…để người ấy được hạnh phúc

* Khi yêu, ta thấy không ai tốt bụng hơn người mình yêu…Lúc buồn , bạn bè dành cho ta lời khuyên, còn người yêu thì dỗ dành, ôm ấp, an ủi, che chở… thật ấm áp.

** Chợt một ngày…!

Người yêu ngọt ngào rời bỏ ta ra đi…lạnh lùng như chưa hề gắn bó…Chia tay…đau khổ…buồn rầu…chới với… Ta chẳng còn lại gì ngoài sự mất mát…lúc ấy chỉ có bạn tri kỷ vẫn luôn ở bên ta…họ cho ta mượn một bờ vai ấm áp tình nghĩa để tựa…lẳng lặng nghe ta tâm sự cho vơi cơn sầu…cho ta một sự động viên, an ủi…và dù cho trời nắng hay mưa…ấm hay lạnh, bạn tri kỷ cũng luôn có mặt..cùng ta sánh bước…giúp ta vượt qua chông gai…đau khổ…

* Người nói tiếng yêu ta…nhưng có thể bỏ ta bất cứ lúc nào…nhưng bạn tri kỷ thì luôn cận kể và không bao giờ bỏ rơi ta

*** Cho nên trong cuộc sống…tìm được người mình yêu thương…tâm đầu ý hợp đã khó…Tìm được bạn tri kỷ còn khó hơn gấp ngàn lần…Mất người yêu…ta buồn…buồn lắm…nhưng dù có khó…ta vẫn còn có cơ hội gặp gỡ và tìm được một người yêu mới…chứ còn bạn tri kỷ một khi mất đi…ta sẽ đau hơn gấp ngàn lần và sẽ buồn…buồn cả một đời.


Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Quyền lực của VỢ

http://dantri.com.vn/c130/s130-528032/quyen-luc-cua-vo.htm



Tối nay trên tivi có chương trình truyền hình trực tiếp lễ tuyên dương các nữ doanh nhân kinh doanh giỏi. Vợ tôi là một trong số 4 nhân vật được chọn để giao lưu. “Anh thích thì đi dự, không thì thôi, em không ép”- nàng bảo tôi trong lúc trang điểm. Tôi nhìn vợ hồi lâu rồi lắc đầu: “Em cứ đi đi, anh ở nhà xem tivi cũng được”.

Chương trình bắt đầu lúc 20 giờ. Phần nghi thức tuyên dương cũng mất gần một tiếng đồng hồ. Chương trình đơn điệu đến nỗi tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Vừa định tắt tivi thì chợt nghe tiếng cô MC giới thiệu tên vợ mình. Nàng được mời lên đầu tiên.

Sau mấy lời mào đầu, người dẫn chương trình hỏi một câu quen thuộc đến nhàm chán: “Xin chị cho biết bí quyết nào giúp chị vừa kinh doanh giỏi; vừa làm tròn vai trò người vợ, người mẹ trong gia đình?”.

Tôi ngồi thẳng dậy, quan sát kỹ vợ mình. Hôm nay chương trình được truyền hình trực tiếp, nàng trang điểm kỹ nên trông trẻ hơn nhiều so với tuổi bốn mươi của mình. “Ông bà ta nói, đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn. Tôi may mắn có được người chồng hết lòng yêu quý vợ con. Anh ấy luôn chia sẻ với tôi mọi chuyện lớn nhỏ, trong ngoài. Tôi rất hài lòng về những gì mình đang có trong tay...”.

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Tôi bỗng thấy cổ họng mình khô rát. Vợ tôi nói rằng cô ấy hài lòng vì những gì đang sở hữu trong tay. Như thế có nghĩa, nàng hài lòng cả về người chồng mà mới chiều nay, trong cuộc họp ở công ty, nàng đã hắt cả ly nước vào mặt giữa đám đông những nhân sự chủ chốt của công ty. Tôi chợt thấy tội nghiệp cho những khán giả đang ngồi trong trường quay kia và hàng triệu người đang ngồi trước màn ảnh nhỏ. Họ không biết mình đã bị lừa.

Trong cuộc họp chiều nay, vợ tôi, với cương vị là chủ tịch hội đồng quản trị đã yêu cầu phải đầu tư 30% nguồn vốn vào một công ty sản xuất nước giải khát. Tôi, trong vai trò người điều hành công ty đã phản đối quyết định này. Lý do là vì công ty nước giải khát ấy bị mang tai tiếng vì dính líu đến một bê bối tài chính, giám đốc công ty lại vừa lãnh án vì tội đánh bạc: “Tôi không đồng ý với ý kiến của chủ tịch hội đồng quản trị.  Đầu tư vào đấy là mạo hiểm...”. Nhưng vợ tôi vẫn khăng khăng: “Người khác không dám đầu tư mà mình dám thì mới dễ thành công. Tôi đã quyết định rồi, đừng ai có ý kiến gì nữa”. Tôi không giữ được bình tĩnh: “Nếu vậy tôi xin từ chức”.

Vừa dứt lời thì tôi đã hứng trọn cả tách nước trà vào người...

Nhớ những ngày hai vợ chồng mới lập công ty. Vốn ít, không có người, vợ chồng chia nhau, người làm giám đốc, người phó. Bao giờ tôi cũng nhường vợ. Sau này, khi công ty ăn nên làm ra, phát hành thêm vốn điều lệ, vợ tôi “nhường” chức giám đốc cho chồng để ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Cũng từ đó, chuyện lớn nhỏ gì, cô ấy quyết mới được làm. Bằng không thì đừng hòng...

Thời gian đầu, vợ tôi còn nhường nhịn chồng. Có việc gì không vừa ý thì gọi ra trao đổi riêng hoặc về nhà mới nói. Nhưng khoảng 3 năm trở lại đây, khi công việc làm ăn ngày càng khó khăn, vợ tôi bỗng trở thành một người khác hẳn. Người vợ dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn mà tôi quen từ ngày còn ngồi trên ghế trường cấp 3 đã biến mất. Thay vào đó là một bà chủ tịch hội đồng quản trị lạnh lùng, độc đoán. Bà có thể chửi chồng mình là “đầu óc như bã đậu” trước mặt nhân viên và có thể ném bất cứ thứ gì vào mặt chồng khi có điều phật ý...

“Có phải vì em nghĩ anh là cấp dưới của em nên mới suy nghĩ và hành động như vậy không?”. Có lần tôi đã hỏi thẳng vợ. Nàng trố mắt: “Anh nói sao, em không hiểu?”. Tôi kể lại những chuyện xích mích của hai vợ chồng. Chuyện không đáng nhưng bao giờ cũng kết thúc thật nặng nề. Khi nghe tôi nói vậy, nàng chỉ nhún vai: “Tính em vốn thế, ai biểu anh cưới làm gì?”.

... Buổi giao lưu đã đến phần kết. Nhà tổ chức, nhà tài trợ, khán giả lên tặng hoa cho những người phụ nữ vừa được tán dương như những nàng tiên dịu hiền. Bất giác tôi nhìn những người phụ nữ còn lại. Biết đâu, khi ở nhà, họ cũng lớn tiếng chửi mắng và hắt cả tô canh nóng vào mặt chồng trong bữa cơm... Tôi bỗng thấy ngán ngẩm đến tột cùng khi nghĩ rằng, phía sau vầng hào quang ấy là những gì trần trụi, thô thiển mà rất ít người thấy được...

“Sao ba ngủ ở đây?”- tiếng con gái khiến tôi giật mình. “Con về rồi à? Ba xem tivi rồi ngủ quên...”. Cô con gái 16 tuổi của tôi ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cánh tay cha: “Ba buồn phải không? Con để ý thấy gần đây ba rất ít cười”. Tôi nắm lấy tay con xiết nhẹ: “Không có gì đâu con. Chỉ tại công ty có nhiều việc quá nên ba lo đấy mà”.

Con bé nhìn xoáy vào mắt tôi: “Ba mẹ đừng ly dị nghen. Con thấy dạo này, ba mẹ của bạn con ly dị nhiều lắm. Con sợ...”. Tôi xoa đầu con: “Ba mẹ vẫn bình thường. Gia đình chúng ta là gia đình kiểu mẫu mà... Thôi, con đi ngủ đi”.

Còn lại một mình, tôi bỗng thấy đau nhói trong lòng khi nhớ đến những lời con vừa nói. Chẳng lẽ giữ vững một gia đình khó thế sao?

Tôi quyết định xin nghỉ việc. Đặt lá đơn lên bàn vợ rồi đi về phòng riêng. Những gì cần nói, tôi đã nói. Có thể vợ tôi sẽ không bằng lòng. Nhưng nếu không sớm dứt bỏ thì mãi mãi những mâu thuẫn giữa hai vợ chồng sẽ không thể nào hóa giải được một khi vợ tôi đã lẫn lộn chuyện ở công ty với chuyện gia đình.

Trong hai phương án xấu nhất, tôi đã chọn phương án ít xấu hơn. Bởi viết đơn từ chức dễ hơn là phải viết đơn ly hôn trong lúc này...
Chưa bao giờ tôi thấy mất tự tin như thế. Chẳng biết rồi đây, tôi có giữ được cuộc hôn nhân của mình hay không.


Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011

Phỏng vấn chàng “phi công trẻ”

http://dantri.com.vn/c130/s130-525474/phong-van-chang-phi-cong-tre.htm

Anh là chàng trai trẻ, lấy được vợ già. Khác với mọi người thường xịu mặt khi nghe danh “phi công”, anh lại vui vẻ và có ý tự hào.


Chào anh! Biệt danh phi công của anh đã được “gắn” lâu chưa? Anh có thể cho biết lý do vì sao không?

Tôi bắt đầu được gọi là phi công từ lúc tôi lấy vợ. Vợ tôi hơn tuổi tôi nên mọi người gọi tôi là phi công còn cô ấy là máy bay.

Kể ra đây cũng là một câu chuyện hơi khó chia sẻ theo kiểu phi công trẻ lái máy bay… Anh có cảm thấy có điều gì đó không bình thường?

Cái gì trong tự nhiên mà không bình thường, vô lý đã bị đào thải rồi. Bản thân tôi, tôi rất tự hào với việc “lái được máy bay”.

Lịch sử loài người, những người lái máy bay thường rất ít, phải là những người đặc biệt và thực sự may mắn. Ở xã hội phát triển như các nước phương Tây, Mỹ, Nhật, Hàn… những người giàu cùng lắm được lái xe ô tô chứ làm gì có mấy người có máy bay? Giả sử mấy ông tỷ phú có máy bay riêng thì cũng toàn… thuê người lái chứ có lái được đâu.
Việc có một chiếc máy bay, dù già thì vẫn sang hơn ô tô. Mà nhất là trong tình trạng giao thông hỗn loạn như Việt Nam, đi máy bay là sướng nhất rồi.

Thời nào cũng hiếm “máy bay” thật. Tuy nhiên, việc lấy một cô vợ vẫn khác lấy một bà vợ chứ?

Ô hay, lấy người này rõ là khác với người kia. Tôi nói thật, bà đâu chẳng biết, nhưng tất cả những ông lấy vợ rồi được dăm bữa nửa tháng đều gọi vợ là… bà hết. Nên các bà đừng tự hào “tôi lấy chồng với tư cách là cô!”.

Thôi được rồi! Lại nói về vợ anh, anh nói lái máy bay là sang trọng, là may mắn, là hạnh phúc… Vậy anh có thể chứng minh được điều đó cho những cặp vợ chồng khác “sáng mắt, sáng lòng” được không?

Vợ tôi tuy lớn tuổi hơn tôi nhưng cô ấy có một vẻ đẹp, sức hấp dẫn cực kỳ đằm thắm chứ không sồn sồn như các bà cùng lứa tuổi. Mấy cậu trẻ lấy được vợ hơn tuổi là may vì cô ấy vừa quán xuyến được mọi công việc một cách nhẹ nhàng, lại tâm lý và chiều chồng.
Mấy anh bạn thân của tôi, lấy vợ trẻ thật khủng khiếp. Vì trẻ hơn nên các cô vợ ra sức làm nũng. Cái trò làm nũng, giận dỗi, coi chồng “dưới cơ” và là của riêng chỉ lúc yêu đàn ông mới chấp nhận mắt nhắm, mắt mở thôi. Còn lấy về rồi tình thế nó khác. Nhõng nhẽo nhiều làm đàn ông ớn hết cả người.

Hơn nữa các cô vợ trẻ thường chưa từng trải, kém bản lĩnh, cái gì cũng đổ lỗi cho chồng, cái gì cũng vác chồng ra than vãn, khóc lóc và rất ít khi biết nhận lỗi. Nói chung là không bao giờ có thể đối thoại với các cô vợ này một cách hòa bình quá lâu. Nếu cứ thế nó thành nhạt dần tình cảm vợ chồng. Chính vì thế hôn nhân mới trở nên nhàm chán và như địa ngục trần gian.

Người được coi là máy bay thường đã đạt được đẳng cấp rồi. Tất nhiên, tôi không nói đến những bà cô không thể lấy chồng được. Những người như vợ tôi thường là đã có thành quả công việc nhất định, có quan hệ xã hội tốt nên tự chủ, biết nhường nhịn và biết cách đối nhân xử thế. Đối với cô ấy, tôi vừa có cảm giác yêu, kính nể, và gần gũi. Chúng tôi rất khó cãi nhau. Việc tôi trở thành một người đàn ông có trách nhiệm hơn, sống tình cảm hơn, ít vô tâm hơn cũng nhờ “máy bay” nhà tôi.

Nghe chuyện anh kể cũng thú vị. Nhưng đàn ông thì khó chấp nhận kém người phụ nữ là bạn đời của mình lắm. Anh chấp nhận việc đó như thế nào?

Tôi chẳng việc gì phải chấp nhận hết. Cái gì đến tự nhiên nó sẽ đến. Cuộc sống vợ chồng cũng thế. Người ta có thể mạnh điểm này và yếu điểm kia, dù sống hết đời vẫn thế. Nên mỗi người phải trợ giúp nhau trong cuộc sống.

Còn việc không chịu thua kém vợ, đó cũng là sự thể hiện lòng tự trọng của một người đàn ông. Tuy nhiên đa số các ông quá đáng và cổ hủ. Người ta hơn mình là do người ta nỗ lực cố gắng chứ có phải người ta dùng thủ đoạn mà dìm mình xuống đâu.

Chúng ta phải có cái nhìn thật công bằng. Đàn ông cố gắng khẳng định trong sự nghiệp và bản lĩnh trong cuộc sống thường dễ dàng hơn phụ nữ. Để đạt được thành quả như một người đàn ông, người phụ nữ nào đó sẽ phải nỗ lực ghê gớm và vô cùng dũng cảm. Tôi thấy những người đàn ông phủ nhận sự cố gắng, nỗ lực của vợ, không biết chia sẻ và động viên vợ là những người ích kỷ, không đáng mặt là đàn ông.

Tôi tự hào vì vợ tôi thành công. Đó cũng là động lực để tôi vươn tới. Nếu tôi muốn hơn cô ấy, không còn cách nào khác là phải cố gắng thôi.

Đó có phải là một cuộc đua trong gia đình để giúp gia đình hạnh phúc hơn?

Không có cuộc đua nào trong gia đình hết. Đó là cuộc đua hoàn thiện bản thân mình. Tôi nói từ đầu rằng tôi may mắn vì được lái máy bay. Nếu không phải vợ tôi là một máy bay hạng sang (nhiều người nói là máy bay bà già) thì tôi sẽ không bao giờ có được những nhận thức về gia đình như thế này. Tôi cũng không bao giờ có được ý thức tôn trọng phụ nữ. Họ thật vĩ đại.

Chỉ tính riêng việc phụ nữ sắp xếp nhà cửa gọn gàng, chăm sóc chồng, con, đối nội thật tốt là đã hoàn thành sứ mệnh của họ. Nhưng họ lại thêm cái “tròng” công việc thắt lên cổ nữa. Vậy mà họ vẫn việc nào ra việc ấy. Đối với tôi, phụ nữ có sức mạnh bằng hai lần đàn ông…

Anh khéo nắn bắt tâm lý các bà vợ quá! Nhưng một người phụ nữ có quá trình phát triển, rồi các cô trẻ cũng thành “máy bay”. Sao anh không lấy một cô trẻ để đến lúc cô ấy “chín” là vừa?

Cũng có thể. Nhưng tôi sợ chẳng may, đến cái tuổi cần phải chín, cô ấy lại… nẫu thì cũng khốn khổ cho cả hai. Cuộc sống gia đình với những va vấp, trải nghiệm mới không ai dám chắc là mình sẽ đi về hướng nào. Biết đâu tôi lấy một cô vợ trẻ, tôi sẽ hại cô ấy không thể “chín” được mà trở thành “nẫu”.

Tôi không dám chắc đứng trước hoàn cảnh, lúc nào tôi cũng là người tốt, bản lĩnh và bao dung. Nếu không có người như vợ tôi bây giờ đi cùng trên con đường đời, có lẽ bây giờ tôi chị lại nhắm tôi vào người đàn ông gia trưởng chứ chẳng phải một phi công trẻ đầy tương lai nữa!

Vâng! Tôi thấy thực sự anh đang có một gia đình hạnh phúc và có một tương lai thật tốt đẹp. Chúc gia đình anh mãi hạnh phúc như thế! Cảm ơn anh!

Lấy vợ già, lợi chi?

http://dantri.com.vn/c130/s130-515087/lay-vo-gia-loi-chi.htm



1. Cô ấy tâm lý và chu đáo

Nếu yêu một cô gái trẻ, bạn sẽ phải bận tâm chiều chuộng, đáp ứng được những nhu cầu khó chiều của cô ấy. Với “gái già” thì hoàn toàn ngược lại.

Vì ý thức được cái tuổi của mình nên họ sẽ không bao giờ đòi hỏi. Trái lại, họ cực kỳ tâm lý và có cách thể hiện sự quan tâm theo kiểu “người lớn”. Những cô nàng này luôn biết mình cần phải làm gì và không nên làm gì. Họ ít đòi hỏi, ít nhõng nhẽo và có thể giúp bạn giải quyết các vấn đề cực kỳ nhanh. Hai người sẽ được cùng nhau tận hưởng những dư vị ngọt ngào của tình yêu tuổi “xế chiều”. 

2. Tỉ lệ  ly hôn thấp

Kết hôn đối với những cô gái đã đứng tuổi thật sự là một bước ngoặt lớn. Lúc này họ không còn trẻ trung nữa nên việc tìm được một người chồng hợp ý đã là hạnh phúc rất lớn. Họ luôn ý thức và trân trọng hạnh phúc mình đang có. 

Hơn nữa, ở tuổi chín chắn hơn, các cô gái nhận ra được một điều: Trong cuộc sống không có ai hoàn hảo và cũng không có việc gì là hoàn mỹ cả. Chính vì thế, họ dễ tha thứ hơn, dễ cảm thông hơn. Đó chính là lý do các đôi vợ chồng này có tỉ lệ ly hôn rất thấp.

3. Kinh tế độc lập

Phụ nữ lấy chồng muộn do nhiều nguyên nhân. Có thể vì họ quá bận bịu với công việc hoặc chưa chuẩn bị cho cuộc sống gia đình. Nhưng thường thì ở độ tuổi đó, hầu như người phụ nữ nào cũng có kinh tế riêng khá ổn định.

Kết hôn cùng những cô gái này, bạn hoàn toàn không phải quá lo lắng về tiền bạc. Khi có chuyện không may xảy ra, nàng có thể cùng bạn giải quyết dựa trên mối quan hệ riêng của cả hai người. Đó chẳng phải là một điều tuyệt vời sao?

4. Định luật 1+1 = 3

Sinh con sẽ là vấn đề đáng suy nghĩ nếu bạn kết hôn với một cô gái trẻ. Phụ nữ thường sợ  mất dáng khi mang thai. Tuy nhiên, nếu bạn kết hôn cùng một cô gái quá tuổi, có một đứa con luôn sẽ là ưu tiên hàng đầu của cô ấy.

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Tình yêu và những lầm tưởng

http://dantri.com.vn/c130/s130-524534/tinh-yeu-va-nhung-lam-tuong.htm



Có đôi khi, bắt nguồn từ sự lãng mạn thái quá, bi quan thái quá, khổ đau hay vui sướng thái quá, người ta gán cho tình yêu những quan niệm sai lầm, nâng lên thành triết lý rồi cứ nhất định “yêu là phải thế”. Không chắc đâu, yêu đơn giản hơn nhiều.

1. Đời người có 1 lần yêu thôi
 Một cơ hội, một người yêu - thứ lỗi cho câu hỏi ngu ngốc của tôi: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người bạn yêu không đáp lại tình yêu của bạn? Chuyện gì xảy ra nếu ai đó yêu bạn nhưng không bao giờ thổ lộ đơn giản vì phía bạn đã quá rõ ràng rằng trái tim không có cùng nhịp đập? Và cả những người bị ai khác cướp đi người mình yêu thương nữa...”. Chúng ta sẽ không cho mình cơ hội, cứ cắm đầu vào tình yêu vô vọng cho đến hết đời sao?
 Ai đó khôn ngoan nên lựa chọn mở lòng, khám phá những cơ hội mới từ những đối tượng mới. Lấy lại cảm giác yêu không dễ nhưng chắc chắn là điều có thể xảy ra.

2. Tình yêu là tiếng sét
 ... là pháo hoa, là tiếng nổ dữ dội trên nền trời? Bạn có thấy quen không: “Giây phút nhìn thấy anh ấy, tôi như bị điện giật và ngay lập tức hiểu đây sẽ là người đàn ông của mình”. Tôi không muốn làm hỏng cảm xúc lãng mạn của chị em, nhưng xin hãy tin tôi, đó chỉ là một trong những ảo tưởng về tình yêu mà các nhà làm phim cố gắng gieo vào bạn.
 Đôi khi, bạn bị “sét đánh” trước một người hoàn toàn không phù hợp trong khi “tiếng sét đích thực” lại nổ ra sau đó, khi bạn nhận ra cậu bạn trai dễ mến vẫn bên mình thường ngày mới là bạch mã hoàng tử mà mình đang tìm kiếm.

3. Đã yêu thì không cãi cọ
     Chuyện không tưởng! Đơn giản chỉ vì chúng ta là con người, và đã là con người thì luôn có cảm xúc, có lỗi lầm. Một buổi sáng đẹp trời nào đó, ngay cả cặp đôi hạnh phúc nhất cũng có thể xảy ra xô xát. Khi đó ta làm gì? Đóng gói hành lý? Hét ầm lên rằng “đường ai nấy đi nhé!”? Tất nhiên người yêu nhau không làm vậy. Họ sẽ ngồi xuống nói chuyện với nhau, để tìm ra giải pháp hay một cam kết, thỏa hiệp.

4. Ghen là một tên khác của yêu
 Thẳng thắn mà nói, tất cả chúng ta đều có một chút gì đó tự ti và điều đó có nghĩa cảm giác ghen tuông không phải là chuyện hiếm.
 Tuy nhiên, không nên đánh đồng ghen nghĩa là yêu, vì yêu nên mới ghen. Nếu bạn yêu ai đó, bạn sẽ muốn người ấy được vui vẻ, hạnh phúc, không chỉ với bạn mà nhìn chung với tất cả, gia đình, bạn bè, trường học, nơi làm việc... Và ở những nơi đó, nếu hiện diện ghen tuông, thì đó không phải tình yêu nữa rồi.

5. Yêu = nói “anh yêu em” suốt ngày
 Không thể phủ nhận khả năng kỳ diệu của yêu thương qua lời nói. Những lời nói ngọt ngào giúp người trong cuộc đến gần nhau hơn, cảm giác ấm áp, thấy mình quan trọng. Nhưng có nhiều cách để biểu lộ tình yêu hơn lời nói - đó là bằng hành động. Hãy để tâm đến điều đó. Nếu thực sự muốn biết đối phương yêu mình đến mức nào, đừng quên những cử chỉ, hành động của họ.

6. Tình yêu đầy đam mê, lãng mạn, cuốn hút
 Không hoàn toàn chính xác đâu. Đấy là lý do tại sao mọi người thường thấy mình “trưởng thành lên trong tình yêu” khi giai đoạn lôi cuốn nhất đã qua. Khoa học cho thấy con người chỉ tiết ra “hormone yêu” trong 1 năm đầu bên nhau, để có cảm giác đam mê đầy sức hút. Sau thời gian đó, tình yêu chuyển sang một hướng khác với các trạng thái cảm xúc sâu sắc hơn, đó là trân trọng lẫn nhau, sẵn sàng dâng hiến, hy sinh và chăm sóc.