Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Hai ơi!

http://vn.news.yahoo.com/hai-231600609.html






Minh họa: Nguyễn Thanh

 - Mày làm tụi tao lo quá! Cả bốn năm vùi đầu kinh sử chỉ mong chờ cái ngày vinh quy bái tổ, thế mà lại đổ bệnh đúng giờ lành ghê! - Nhỏ bạn thân đánh tiếng khi tiến lại gần giường nó đang nằm.
- Tao xin lỗi, tao cũng đâu cố ý! - Nó trả lời cách yếu ớt để mong bạn thương cho con bệnh mà xí xóa cho nó.
- Thôi được rồi, không cần đóng vai nhõng nhẽo công chúa ở đây, không ai trách mày đâu mà lo! Chỉ cần mày nghỉ ngơi cho khỏe lại là được rồi!
Nó nhìn bạn cười tít mắt vẻ hối lỗi:
- Mà nè, Hai tao đâu rồi, ảnh không vô thăm tao hả, có ai điện thông báo giúp tao chưa?
Nhỏ bạn nhìn nó bối rối, giọng lạc đi:
- Ừ… à, thông báo rồi, nhưng giờ ảnh không đến được, có tụi tao lo rồi mà!
Nó thấy lòng bất an khi nhìn thấy thái độ khác lạ của nhỏ bạn:
- Không đâu, Hai tao dù có bận đến cỡ nào cũng không bao giờ bỏ mặc lúc tao đang ốm. Mày nói thiệt đi, Hai tao đâu. Nếu không nói, tao tự đi tìm một mình!
Nói là làm, nó đang tính giật phăng cái kim tiêm truyền nước trên tay thì nhỏ bạn cản lại kịp thời:
- Mày thôi đi, đang lúc ốm o thế này mà đi tìm ai, mà có tìm cũng không được. Hai mày… bị tai nạn ở công trường và không may đã qua đời rồi! Nghe mấy công nhân nói anh mày cố gắng làm cho xong việc để kịp tới dự lễ tốt nghiệp, không ngờ…
Lần này thì nó giật phăng luôn cái kim truyền nước và bật nhanh xuống giường khiến nhỏ bạn không kịp trở tay. Nó bước lùi ra xa nhỏ bạn, khuôn mặt tức tối, nói như quát:
- Im đi! Mày nói dối, Hai tao không thể thế được! Tao phải đi tìm Hai tao!
Chưa dứt hết câu nói, nó đã toan chạy tới cửa và lao nhanh ra hành lang bệnh viện, nhỏ bạn chạy theo rồi thấy nó chạy loạng choạng và nằm vật ra trên hành lang, máu từ trên tay nó chảy nhỏ giọt, bệnh viện lại một phen nhốn nháo đưa nó lại phòng bệnh.
oOo
Nó là trẻ mồ côi và anh Hai là người thân duy nhất của nó.
Ngày đó, Hai đã cưu mang khi nó là đứa trẻ mồ côi vất vưởng ngoài đường. Ban đầu, hai anh em nó cũng khốn đốn, lao đao với cái ăn, cái ở và cái mặc lắm! Sau mấy tháng chịu cảnh ngủ bờ ăn bụi, Hai và nó cũng dành dụm được một ít tiền để thuê lại một phòng trọ tồi tàn và lụp xụp. Cuộc sống túng quẫn khiến nó - khi đó là một con bé vừa đến tuổi đến trường - suốt ngày than trách và nó muốn được đi học như chúng bạn!
Anh Hai cố dỗ dành nó và hứa sẽ cho nó được đến trường như những đứa trẻ khác. Nó cười hớn hở nhai ngấu nghiến cái bánh bao nguội Hai đưa cho. Nó đâu biết rằng, cả đêm hôm ấy, anh Hai nó thức trằn trọc suy nghĩ cách để cho nó một tương lai tươi sáng hơn. Kể từ lúc ấy, ngày nào Hai cũng ra khỏi nhà thiệt sớm để làm việc, tới tận nửa đêm mới mò về đến nhà trong bộ quần áo dây bẩn và bốc lên đủ thứ mùi của cuộc sống. Thế mà Hai vẫn luôn nở nụ cười lạc quan, đối xử nhẹ nhàng với nó, luôn dành cho nó những điều tốt đẹp nhất, những món ăn ngon nhất, những bộ quần áo tinh tươm nhất trong khả năng Hai có thể lo cho nó.
Tình cảm hai anh em nó sẽ mãi ấm áp nếu như nó cứ mãi nhỏ bé như thế, lúc nó chỉ là con bé vô tư vô lo. Từ lúc nó bước chân vào cổng trường cấp 3, nó bắt gặp những ánh nhìn thương hại và dè chừng mà bạn bè dành cho nó. Chúng bạn cứ trêu ghẹo nó có ông anh nhặt rác. Ở cái tuổi đang hình thành nhân cách và dễ bị kích động, nó cảm thấy bị tổn thương và nhục nhã ê chề. Chuyện kéo dài liên tục trong mấy tháng đầu khiến nó dần trở nên lầm lì, ít nói và khép kín chung quanh, ngay cả với Hai.
Một buổi tối, nó không tài nào tập trung vào bài vở, đầu óc nó cứ quay mòng mòng với cái ý định sẽ nói với Hai. Lúc Hai tắm rửa xong thì cũng tầm nửa đêm. Hai thấy nó thức khuya mới bảo nó lên giường ngủ. Nó quay nhìn Hai ngập ngừng:
- Hai nè, hay là… hay là Hai nghỉ làm thêm buổi tối có được không Hai?
- Công việc đang tốt, nghỉ làm lấy tiền đâu cho Út ăn học, Út nói gì kỳ vậy? - Hai nhìn nó cười khó hiểu.
- Nhưng mà bộ hết nghề rồi sao Hai không chọn lại chọn chi cái nghề quét rác cho cực khổ?
- Út này, Hai không thấy cực đâu! Út đừng xem thường nghề này, chính nó giúp anh em mình có ngày hôm nay đó. Út được đến trường, chịu cực một xíu để sau này tương lai anh em mình sẽ tốt hơn!
- Thì Út sẽ làm thêm gì đó, Út cũng lớn rồi, cho Út đi làm phụ Hai, Hai bỏ nghề đó nghen! - Nó nói như van lơn.
- Không được, Út chỉ có nhiệm vụ học cho tốt là được. Út ốm yếu thế kia thì làm được gì! Không lôi thôi chuyện này nữa. Việc kiếm tiền thì dành cho Hai! - Anh Hai nghiêm mặt răn đe nó.
- Hai không nghỉ làm cái nghề dơ bẩn đó thì… thì Út chuyển vô trường nội trú luôn, Út ghét Hai làm cái nghề đó! Hai không biết là bạn bè ngày ngày vẫn cười vô mặt hai anh em mình hả? - Nó bỗng thốt nguyên một tràng những suy nghĩ trong đầu mà không kịp kìm nén cảm xúc như bấy lâu nay nó đã làm.
Hai đứng bất động nhìn nó. Nó biết là mình đã nói quá lời nhưng nó cũng không biết nên làm gì, cúi gằm mặt vào cuốn tập trên bàn, cây bút mực nằm run rẩy trong tay nó. Không gian ấm cúng ngày nào giờ nhường chỗ cho sự im lặng. Hai bước đến khung cửa sổ nhìn ra khoảng không tối tăm trước mặt, nén tiếng thở dài:
- Hai biết rồi, ngày mai Hai sẽ làm thủ tục cho Út chuyển sang trường nội trú, công việc Hai không bỏ được. Cuối tuần Hai sẽ vào thăm Út một lần, ở trong đó nhớ học hành cho tử tế và… đừng lo cho Hai!
Nó ngồi co cụm lại một góc bàn, lòng chợt thấy hối hận vì những câu nói nó vừa thốt ra trong lúc tức giận. Mặt không dám ngước nhìn Hai, nó nói lí nhí trong miệng như sợ ai nghe thấy:
- Hai à… Út… không cố ý, chỉ là… Chỉ là lũ bạn Út, chúng chê nhà mình nghèo, chúng nói tiền mình là nhặt từ rác rưởi…
- Hai hiểu mà, những đứa trẻ đang lớn như Út chưa hiểu được giá trị của việc kiếm ra đồng tiền đâu. Sau này Út sẽ hiểu vì sao Hai không thể bỏ nghề này…
Màn đêm yên tĩnh bị đánh thức bởi tiếng còi tàu nửa đêm vừa chạy qua, và hình như Hai nghe được loáng thoáng giọng nói của nó: “Út xin lỗi!”. Trong căn phòng trọ chật hẹp, có hai con người thao thức suốt đêm đến tận sáng.
Sau đêm đó, nó chính thức xa Hai, bắt đầu cuộc sống với môi trường mới, những người bạn mới và dường như cái quá khứ kia đã bị chôn vùi. Nó trở nên tự tin hơn và thích thú với điều này. Hàng tuần, anh Hai vẫn đến trường thăm và dúi vào tay nó những đồng tiền nhăn nhó dù đã được anh Hai cả đêm ngồi ủi lại những nếp gấp lâu ngày in hằn lên tờ tiền. Mỗi lần gặp nhau, nó chỉ dám đứng nói với Hai dăm câu hỏi thăm rồi viện lý do học hành, nó hi vọng không ai bắt gặp anh Hai trong tình cảnh này. Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của nó, Hai lặng lẽ ra về.
Ngay hôm sau, nó trở thành tâm điểm chú ý của trường. Cái quá khứ nó đang cố che giấu nay bỗng bị loan truyền khắp trường, nó có cảm tưởng hàng nghìn ánh mắt đang nhìn nó xoi mói, khinh miệt. Nó lại sống trong nỗi hoang mang và khủng hoảng tột độ.
Hôm nay ngày cuối tuần, Hai xin nghỉ nguyên cả ngày vì hôm nay đúng sinh nhật của nó. Đứng cách cổng trường khoảng 100 mét như quy ước trước giờ của hai anh em, Hai vân vê hộp bánh kem cùng món quà nhỏ xinh mà tưởng tượng ra khuôn mặt rạng rỡ của nó khi nhận quà. Trễ hẹn nửa tiếng, Hai bỗng thấy cồn cào trong lòng và bước nhanh về phía cổng trường mà quên mất mình đang vượt qua ranh giới cho phép.
Cánh cửa mở ra, Hai đứng sững trước cảnh tượng hiện ra trước mặt mình. Nó đang nằm sóng soài trên sàn nhà loang lổ máu từ cổ tay nhỏ bé của nó, hơi thở thoi thóp. Hai bế thốc nó thật nhanh và đưa nó đến bệnh viện, nó thiếp đi trong lòng Hai.
Mùi thuốc ê-te xông lên nồng nặc từ phòng bệnh khiến nó tỉnh dậy sau hai ngày bất tỉnh. Nó thực hiện động tác cựa mình một cách khó khăn, vết thương nơi cổ tay làm nó đau nhức. Nó rùng mình nhớ lại hành động nông nổi trong phút rồ dại của mình. Quay đầu nhìn sang bên kia giường, nó hốt hoảng khi người nằm trên đó chính là Hai. Nó đang tự hỏi chuyện gì đã xảy với Hai thì cô y tá bước vô, vẻ hiền từ nhưng cũng thật nghiêm nghị khi nhìn nó và nói:
- Cô bé nên biết ơn anh trai mình đi, nếu không có anh tiếp máu kịp thời thì e tính mạng cô bé cũng khó cứu chữa, mất máu quá nhiều!
Hai hàng nước mắt cay đắng chực trào, nó nhìn thân hình gầy còm của Hai nghẹn ngào…
oOo
- Hai ơi, sáng nay khi thấy Hai chở Út đến trường, mấy cô bạn đứa nào cũng xuýt xoa khen Hai đẹp trai đó nghen!
- Hai đẹp trai lâu rồi mà Út không biết hả? - Hai hùa theo.
- Ừ ha, sao Út không biết ta? - Bộ mặt ra vẻ ngây ngô của nó khiến Hai bất giác bụm miệng cười sặc sụa.
- Giờ Út là sinh viên rồi, Út mới xin làm phục vụ ở nhà hàng gần trường, Hai cho Út đi làm nghen! Còn Hai thì sẽ bớt việc làm thêm buổi tối và đăng ký một lớp học nghề, Hai nhé!
- Giờ là người lớn rồi nên không cần Hai chăm sóc nữa chứ gì? - Giọng Hai giả vờ giận dỗi.
Nó chạy đến sau lưng Hai, hai tay đặt lên đôi vai xương xẩu của Hai rồi làm động tác xoa bóp.
- Hai này, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo quá hà! Hai phải tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình chứ, Út biết là Hai thích làm kỹ sư xây dựng mà. Hai còn trẻ, Hai đừng sống vì người khác mãi như vậy có được không? Hai hãy sống cho Hai ấy! Lúc nhỏ, Út còn chưa hiểu biết và cũng không đủ khả năng tự lập, giờ thì khác rồi, đã đến lúc Hai dừng bước giang hồ rồi!
- Nhưng mà Hai…
- Không nhưng nhị gì hết - giọng nó bỗng nhẹ nhàng - Hai có biết là Út chỉ mơ ước sau này Út được sống chung với Hai trong căn nhà đẹp thiệt đẹp có một không hai do Hai thiết kế đó!
- Bộ… Út không định lấy chồng hay sao mà đòi ở chung với Hai hoài vậy, haha! - Hai chế giọng bông đùa.
- Ở với Hai là sướng nhất, Út hổng lấy ai hết! Út sẽ bám víu Hai suốt đời luôn!
- Ủa, mà sao Út biết Hai thích xây dựng? - Hai nhìn nó thắc mắc.
- Bắc thang lên hỏi ông trời, Út không hiểu Hai lấy ai hiểu được, hì hì! - Nó nở nụ cười tinh quái!
Không gian căn phòng trọ lại rộn ràng tiếng cười đùa của hai anh em…
oOo
Tiếng cười đùa ngày nào bỗng vang vọng trong tiềm thức của nó rõ từng chút một như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Nó không muốn thức dậy lúc này, cố nhắm nghiền đôi mắt lại hi vọng tìm lại khoảng trời bình yên của Hai và nó. Bên ngoài hành lang, người ta đang rì rầm nói chuyện về anh em nó. Họ nói thằng Hai hôm nay vui như tết, tay làm mà cái miệng không ngớt khoe có cô em giỏi giang nay tốt nghiệp thủ khoa.
- Nếu tôi không bất cẩn để sai vị trí thì lô hàng ấy đâu có rơi trúng người thằng Hai - Giọng nói đặc khàn của người đàn ông trung niên đang mặc cảm với tội lỗi.
- Thật tội, thằng Hai nó cố làm cho xong công việc và đang trên đường chuẩn bị đến gặp em nó đấy!
Nó lần bàn tay chạm nhẹ vào vết sẹo nơi cổ tay, nước mắt ràn rụa nơi khóe mi cay xè…
NGUYỄN ĐẶNG VÂN TUYỀN
(TP.HCM)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét